Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm Kiếm Thề

Phiên bản Dịch · 992 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Trương Tấn Phong sững sờ, không biết lời nói của Mạnh Thanh Hoan là có ý gì. Không chỉ Trương Tấn Phong, tất cả quan lại trong bữa tiệc cũng không hiểu, lại thấy Mạnh Thanh Hoan vái Dạ Đình Giang một cái: "Hoàng thượng, nếu Trương đại nhân nói chuyện này là mưu đồ của một mình Hiên vương, còn hắn chỉ có nhân chứng lại không có vật chứng. Chuyện này nếu đã thành vấn đề chưa giải quyết được, không bằng hãy giao cho trời cao định đoạt."

Dạ Đình Giang hồ nghi, nhìn nàng hỏi: "Trời cao quyết định như thế nào?"

Mạnh Thanh Hoan cười quỷ dị, ánh mắt nàng liếc nhẹ về hướng Dạ Quân Ly, thấy dáng vẻ hắn lười biếng, tùy ý chờ xem kịch vui, tên yêu nghiệt này lại không hề lo lắng chút nào sao?

Môi Dạ Quân Ly vẽ nên một nụ cười tà mị, nhướng mày nhìn về phía nàng gật đầu một cái, ra hiệu nàng muốn làm gì cứ tự do mà làm, không cần quan tâm đến hậu quả.

Mạnh Thanh Hoan hiểu ý hắn, nàng hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng.

Bầu trời đêm bỗng vang lên một tiếng sấm rền, trên quan tinh đài, gió nổi mây vần, mưa gió lại sắp tới!

Ánh mắt Mạnh Thanh Hoan trong suốt giấu đi tia sáng nhàn nhạt, phong thái của nàng chói mắt trong sấm chớp rền vang.

"Ta và Hiên vương là được mệnh trời ban ơn, được trời che chở chết đi mà sống lại. Nhưng có người không kính trọng chúng ta, tất nhiên sẽ bị trời cao trừng phạt! Trương đại nhân, hôm nay ngươi có dám cầm kiếm chỉ lên trời thề trước mặt Hoàng thượng và đông đảo triều thần, thề với trời, nếu những lời người nói hôm nay có nửa câu nói dối thì nguyện bị trời phạt, ngũ lôi oanh đỉnh, người thấy sao?"

Lời Mạnh Thanh Hoan vừa nói ra, toàn thể bá quan người trợn mắt kẻ líu lưỡi, bày ra vẻ khinh bỉ, nghi ngờ hành động của Mạnh Thanh Hoan chỉ là đang kéo dài thời gian.

Trương Tấn Phong nghe lời này, trên mặt lộ vẻ thoải mái, hắn nhìn Mạnh Thanh Hoan nở nụ cười, cong môi đầy vẻ khinh thường: "Mạnh cô nương, nếu ta không bị trời phạt, có nghĩa là Hiên vương thật sự làm những chuyện này, phải không?"

"Đương nhiên." Mạnh Thanh Hoan nhún vai, vẻ mặt ung dung tự tại.

Trương Tấn Phong cười to: "Được, ta đồng ý chỉ kiếm thề để chứng minh mỗi câu nói của hạ quan đều là sự thật!"

Mạnh Thanh Hoan cất đi nụ cười trên môi, tỉnh táo nhìn hắn. Đối diện có một ánh mắt rất sâu, âm u lạnh lẽo phóng tới, theo bản năng nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại chạm mắt của Lâu Vũ Thần.

Cái tên Lâu hồ ly này có một đôi mắt cực kỳ nguy hiểm, dường như hắn có thể hiểu thấu lòng người, làm người ta không lạnh vẫn run. Mạnh Thanh Hoan dời ánh mắt, trong lòng thầm hy vọng lão hồ ly này sẽ không làm hỏng chuyện tốt của nàng.

Đang suy nghĩ thì nghe giọng nói mát lạnh dịu dàng của Lâu Vũ Thần từ từ vang lên: "Chi bằng hãy dùng bội kiếm của bổn tướng thề, mọi người có ý kiến gì không?"

Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, ngẩn mặt ra.

Từ trước đến giờ không dính dấp đảng phái tranh giành ở trong triều, bội kiếm do hắn chọn, tất nhiên là công bằng, bá quan đều không có ý kiến gì.

Thấy không có ai phản đối, Lâu Vũ Thần giơ tay ra hiệu thị vệ sau lưng hắn lấy bội kiếm đưa ra.

Hai tay Trương Tấn Phong nhận lấy Hàn Ngọc bảo kiếm với chuôi nạm đá quý, hắn hết sức lo sợ, lại nghe Mạnh Thanh Hoan cười hì hì hỏi Lâu Vũ Thần: "Lâu tướng quốc, nếu kiếm này bị sét đánh hư, ngươi cũng đừng đau lòng nhé."

Lâu Vũ Thần cười nhạt, vô hình trung trong ánh mắt lướt qua một tia sáng, hắn khẽ nhếch môi cười nói: "Chắc Mạnh cô nương không biết, Bổn tướng luôn nhớ thương thanh Vấn Nguyệt trong Hiên Vương phủ, nếu Hàn Ngọc kiếm bị hư, Bổn tướng tất nhiên có lý do đến Hiên Vương phủ thỉnh cầu bảo vật, nhưng không biết Hiên Vương có chịu từ bỏ thứ yêu thích không thôi?"

Vừa nói ánh mắt hắn vừa nhẹ nhàng rơi vào người Dạ Quân Ly nhàn nhạt ý cười ôn hòa.

Dạ Quân Ly giương mắt liếc Lâu Vũ Thần một cái, khẽ cười: "Chỉ là một thanh kiếm quý, có gì không thể bỏ? Nếu Lâu tướng quốc thích thì tặng cho ngươi là được."

"Vậy tại đây Bổn tướng cảm ơn Vương gia trước." Lâu Vũ Thần gật đầu cám ơn, cười như gió xuân, đôi mắt lấp lánh sáng rực.

Trên bầu trời đêm lại xuất hiện sấm chớp, Mạnh Thanh Hoan nheo mắt, lui về phía sau mấy bước nhìn Trương Tấn Phong nói: "Trương đại nhân, mời!"

Trương Tấn Phong hừ nhẹ một tiếng, tay cầm Hàn Ngọc bảo kiếm chỉa lên trời, giọng vang vang mạnh mẽ, thề: "Ta, Trương Tấn Phong, nguyện chỉ kiếm lên trời mà thề, hôm nay ta nói câu nào cũng đều là sự thật, nếu có nửa câu nói dối, nguyện bị trời phạt!"

Sau khi hắn nói xong thì thấy tia chớp chớp bay đến một cách quỷ dị, đánh vào Hàn Ngọc bảo kiếm trên tay hắn kèm theo một tiếng ầm thật lớn, toàn thân Trương Tấn Phong cháy đen bốc khói xanh nằm trên mặt đất!

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.