Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâu Tướng Quốc Về Kinh

Phiên bản Dịch · 994 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Ở ngay cửa bắc kinh thành là con đường nối thẳng với cửa chính hoàng cung.

Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly cùng nhau ngồi xe đi tới cửa bắc liền thấy bá quan văn võ đứng san sát hai bên, ngay cả thái tử Dạ Huyền Tân và Kính Vương đều ở đây.

Có thể thấy địa vị của Lâu Vũ Thần ở trong triều tôn quý bao nhiêu.

Mạnh Thanh Hoan xuống xe ngựa cũng cảm giác được vô số ánh mắt rơi trên người nàng, thậm chí còn nghe được một vài triều thần chỉ trỏ bàn tán, thảo luận về việc luận tội Mạnh Đức bị nghi ngờ sáng nay.

Trong đám người truyền tới vài tiếng ho khan, ánh mắt Mạnh Thanh Hoan nhìn theo tiếng ho rơi vào Dạ Mạch Hàn cách đó không xa, hôm nay nhìn hắn đứng độc lập, dáng vẻ cao quý tự nhiên, sắc mặt và tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Dạ Mạch Hàn nhìn thấy ánh mắt của nàng, khẽ gật đầu cười một tiếng, đang lúc Mạnh Thanh Hoan cười đáp lễ thì nghe tiếng của đám triều thần rối loạn: "Đến rồi, đến rồi."

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, xa xa có đội ngũ xa giá từ từ tiến đến, tất cả quan lại rối rít tiến lên xếp hàng hai bên để chào đón.

Dạ Quân Ly nhìn Mạnh Thanh Hoan một cái, nhẹ giọng dặn dò: "Lên xe đợi một lát, Lưu Cảnh sẽ đưa ngươi đến cửa cung, Bổn vương sẽ gặp ngươi ở đó."

Mạnh Thanh Hoan gật đầu một cái, nhìn Dạ Quân Ly xoay người đi tới đội ngũ xa giá của Lâu tướng quốc, nàng ngồi lên xe ngựa, đẩy rèm nhìn tình cảnh bên ngoài.

Đội ngũ xe ngựa sang trọng khí thế kia vào thành rồi dừng lại, sau khi tiểu tư (kẻ sai vặt) thả xong băng ghế thì có một đôi tay thon dài đẩy rèm bước xuống xe ngựa.

Người nọ mặc một bộ băng ti cẩm bào màu đỏ tía, vấn tóc bằng ngọc quan, khí chất xuất trần. Đúng là tao nhã một cách phi thường, anh tuấn bức người, một đôi mắt thăm thẳm, lạnh lẽo như hố sâu khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Khí thế mạnh mẽ làm người khác sợ hãi, tất cả quan lại có mặt đều hơi chắp tay vái chào, ngay cả Dạ Huyền Tân và Dạ Mạch Hàn cũng không ngoại lệ, chỉ có Dạ Quân Ly đứng đối mặt với hắn, phong thái hai người vô song, thế gian khó tìm.

"Cung nghênh tướng quốc về kinh." Đám quan lại chỉnh lại vạt áo, đồng thanh vái chào, động tác đồng đều, cảnh tượng thật hùng tráng.

Lâu Vũ Thần không đáp lễ mà là hơi khép tay áo hướng về phía Dạ Quân Ly, giọng trầm chuẩn mực, ưu nhã dễ nghe: "Chúc mừng Vương gia, quả nhiên Vương gia được trời phù hộ. Trên đường đến đây, thứ bổn tướng được nghe nhiều nhất chính là sự tích của Vương gia, hiện tại, ngươi đã trở thành vị thần trong lòng bàn dân thiên hạ."

Dạ Quân Ly giơ tay ngăn động tác hành lễ của Lâu Vũ Thần, cười hỏi: "Vậy theo Lâu tướng quốc, việc Bổn vương đã chết nay sống lại là được thần linh quan tâm, hay là có người cố ý điều khiển?"

Lâu Vũ Thần không kinh ngạc cũng chẳng sợ hãi, vẻ mặt ôn hòa, con ngươi sâu thẳm như mực lóe sáng, nhìn Dạ Quân Ly, cười nói: "Bổn tướng nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là Hoàng thượng và bá tánh trong thiên hạ nghĩ như thế nào?"

Dạ Quân Ly nhếch môi, lộ ra ý cười như gần như xa, giọng nói lười biếng và tùy ý: "Lâu tướng quốc nói rất đúng."

Lâu Vũ Thần hơi gật đầu, sau đó nhìn những quan lại triều thần vẫn đang hành lễ, lúc này mới lên tiếng: "Các vị đại nhân đều khổ cực rồi, không còn sớm nữa, lập tức vào cung thôi."

Lúc này bá quan mới đứng lên, dàn sát hai bên nhường đường.

Mạnh Thanh Hoan nhìn cảnh này không tránh có cảm giác thổn thức, cuối cùng nàng đã thấy rõ, rốt cuộc Lâu Vũ Thần được bao nhiêu người sùng kính!

Không được sự cho phép của hắn, tất cả quan lại còn không dám ngẩng đầu lên. Hơn nữa trên người Lâu Vũ Thần có một vẻ uy nghiêm khiến người khác không thể ngước nhìn, loại khí chất rất riêng của vương giả, là sự cao quý từ xương tủy.

Lâu Vũ Thần đúng là đủ bản lãnh để ngồi vững ở vị trí tướng quốc một nước, quát tháo triều thần trong ba năm.

Nhưng Mạnh Thanh Hoan không biết, rốt cuộc người này là địch hay bạn của Dạ Quân Ly, nếu là địch thì tình cảnh của Dạ Quân Ly thật sự đáng lo đây!

Nàng đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên có một ánh mắt mang khí thế bức người phóng tới, Mạnh Thanh Hoan cảm thấy rét run, theo bản năng, nàng nhìn lại thì chạm vào tầm mắt của Lâu Vũ Thần.

Mạnh Thanh Hoan nhìn người đang sánh vai với Dạ Quân Ly kia, chạm vào ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng kia, nàng như hóa đá, nhất thời ngơ ngẩn.

Lại thấy Lâu Vũ Thần nhìn nàng, cong môi cười, môi hắn chỉ hơi nâng lên rồi lập tức tản ra, nụ cười nhàn nhạt như gió xuân.

Khi Mạnh Thanh Hoan kịp phản ứng thì Lâu Vũ Thần đã bị bá quan vây quanh, đi xa rồi.

Cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của Mạnh Thanh Hoan.

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.