Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc Rối Lớn

Phiên bản Dịch · 875 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan có thể khẳng định, trực giác nói cho nàng biết, cái chết của Mạnh Cửu Nhi đương nhiên không hề đơn giản, bên trong đại viện kín cổng cao tường, thường cất giấu không ít người khẩu phật tâm xà, làm chuyện xấu xa.

Dạ Quân Ly cười nhạt, không nói gì thêm. Hắn đã sớm phái người đi điều tra về cái chết của Mạnh Cửu Nhi, bề ngoài thì trông như một sự cố ngoài ý muốn, nhưng bên trong thật sự ẩn giấu khuất tất gì hắn đều nắm rõ.

Hắn không nói chỉ vì không muốn tổn thương Mạnh Thanh Hoan, nhưng khi nhìn dáng vẻ của nàng, hắn cảm nhận rõ đây là một nữ tử lương thiện, tuy nhiên không phải là loại người yếu đuối.

Nhưng chuyện này vẫn nên để Mạnh Thanh Hoan tự mình nhớ ra thì hơn.

“Trường Lan, nếu như dược cốc không có việc gì thì ngươi ở lại kinh thành đi, ngươi không tìm lại được ký ức cho nàng, nàng sẽ khăng khăng coi đó là nhược điểm của ngươi, đến lúc đó, chỉ sợ ngươi không giữ nổi cái danh xưng Y tiên của mình.” Dạ Quân Ly nói xong, quay đầu đi chỗ khác, bản lĩnh của Mạnh Thanh Hoan chính hắn đã tự mình lĩnh giáo rồi.

Trường Lan cười nhẹ nhàng, nghiêm túc gật đầu nói: “Vương gia nói rất đúng.”

Tiểu nha đầu quái đản này, lại dám nói thuốc của hắn vô dụng, danh hiệu Y tiên của hắn không thể bị hủy trong tay nàng được.

Mạnh Thanh Hoan thấy hai người họ kẻ xướng người họa, khóe miệng giật giật, nắm chặt góc áo, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Quân Ly, một bụng tức giận lại không thể bùng phát.

Nghĩ đến những ngày tháng sau này, mạt kiếp làm bạn với ngân châm và thuốc đắng, vẻ mặt Mạnh Thanh Hoan bi thảm, sao số mệnh nàng lại khổ như vậy?

Lần này Mạnh Thanh Hoan thật sự không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Dạ Quân Ly và Trường Lan.

Liên tiếp ba ngày, Trường Lan đều túc trực nhìn nàng uống hết thuốc, mỗi ngày cũng đều đặn cắm ngân châm lên đầu nàng, không thể phủ nhận, y thuật của Trường Lan thật sự cao minh, trải qua ba ngày này, ký ức của Mạnh Cửu Nhi dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu nàng, thậm chí còn có thể ra nhớ ra một vài chuyện bi thảm mà Mạnh Cửu Nhi đã từng trải qua.

Phụ thân của Mạnh Cửu Nhi tên là Mạnh Đức Hoài, giữ chức Binh bộ thượng thư. Vì hồi còn trẻ, chính thất của hắn không có con, nên Mạnh Đức Hoài liền nạp thêm bảy tiểu thiếp, vốn dĩ muốn tìm một mụn con trai, ngặt nỗi ý trời không cho hắn được toại nguyện, liên tiếp sinh được chín nữ nhi.

Mẫu thân của Mạnh Cửu Nhi là tiểu thiếp thứ bảy của Mạnh Đức Hoài, mang thai đến mười tháng, vậy mà đến lúc sinh vẫn là một nữ nhi, lại còn sinh đúng vào đêm thiên thạch rơi xuống kinh thành, nên từ khi sinh ra Mạnh Cửu Nhi đã bị coi là bất thường.

Khoảng thời gian mẫu thân nàng còn sống, trải qua từng ngày vẫn coi như ổn, nhưng từ sau khi mẫu thân nàng qua đời, cuộc sống của Mạnh Cửu Nhi ở Mạnh phủ càng ngày càng thảm thương, thường xuyên bị các tỷ tỷ trong phủ bắt nạt, đặc biệt là lục tiểu thư, nữ nhi của chính thất phu nhân Mạnh gia, Mạnh Yên Nhiên!

Nàng ta được dân chúng kinh thành khen ngợi là đệ nhất tài nữ kinh thành, nhưng ở Mạnh phủ lại chẳng phải người lương thiện gì.

Khi biết hoàn cảnh của Mạnh Cửu Nhi, Mạnh Thanh Hoan vô cùng đau đớn, nàng nghĩ về tuổi thơ, nghĩ tới thân thế và cha mẹ của mình.

Lưu lạc ở thời đại xa lạ này, gánh vác sứ mệnh mơ hồ, để đoạt lại hết thảy những thuộc về nàng, làm yên lòng cha mẹ trên trời cao!

Mạnh Thanh Hoan hít một hơi thật sâu, xua đi bi thương trong lòng. Nàng nằm dưới tán cây tử đằng trong hoa viên chuẩn bị ngủ trưa, bỗng nghe thấy âm thanh ầm ĩ truyền tới.

“Tam ca, tam ca, rắc rối lớn rồi.” Ngọc Phi Trần chạy xộc vào giống như có lửa thiêu sau mông.

Mạnh Thanh Hoan nâng mí mắt nhìn người đang lo lắng đi tới.

Ngọc Phi Trần vừa vào cửa liền chạy ngay tới chỗ cây hoa tử đằng trong viện, hắn đi thẳng đến bên cạnh Mạnh Thanh Hoan, chẳng khách khí chút nào cầm chén trà lạnh mà nàng vừa rót, còn chưa kịp nhấp ngụm nào, hắn đã một phát uống hết sạch.

Dạ Quân Ly từ thư phòng đi ra, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Ngọc Phi Trần buông chén trà xuống, nét mặt nghiêm trọng: “Lâu hồ ly về rồi!”

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.