Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đế Tâm Khó Dò

Phiên bản Dịch · 861 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan tiếp tục hoài nghi.

Bố cục phong thủy suy tàn như thế này, lẽ nào không một ai nhìn ra, hay là do có người cố ý sắp xếp? Đang đăm chiêu suy nghĩ, chợt bên tai nàng truyền đến thanh âm dò hỏi trầm thấp của Dạ Quân Ly: “Làm sao vậy?”

Mạnh Thanh Hoan bừng tỉnh, nhíu mày lắc lắc đầu, trong lòng nàng có quá nhiều nghi vấn, cần phải cẩn thận sắp xếp lại.

Một trận ho khan trầm khàn truyền tới, Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, thấy tỳ nữ đỡ Dạ Mạch Hàn đi đến. Nhìn hắn còn suy yếu hơn so với lần trước, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, lộ rõ dáng vẻ tiều tụy của người bị bệnh.

“Tam đệ.” Dạ Mạch Hàn khó khăn nói, đôi mắt dịu dàng miễn cưỡng ẩn hiện tia sáng yếu ớt.

Dạ Quân Ly vội vàng đỡ lấy hắn, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Nhị ca, tại sao bệnh của huynh lại nặng thêm thế này?”

Dạ Mạch Hàn che miệng, nặng nề ho từng tiếng đứt quãng, lắc đầu yếu ớt, cười khổ nói: “Từ nhỏ thân thể ta đã vậy, cũng không phải là đệ không biết, nên không cần lo lắng đâu.”

Hắn vừa nói vừa hơi nâng mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan cảm nhận được ánh mắt đánh giá của hắn, nàng khẽ gật đầu mỉm cười đáp lễ. Tuy rằng xuyên đến đây cũng đã lâu, nhưng nàng vẫn chưa thể học được tư thái lễ nghi của tiểu thư khuê các cổ đại.

Dạ Mạch Hàn cười đáp lễ, rồi lập tức thu hồi tầm mắt.

Dạ Quân Ly đỡ hắn vào bên trong, nói: “ Nghe nói sức khỏe huynh ngày càng đi xuống, nên ta mang Trường Lan đến xem bệnh. Hắn là đồ đệ của Dược thánh, so với đám người Thái y viện kia thì y thuật giỏi hơn nhiều”

Dạ Quân Ly khẽ thở dài, cảm thán: “Nhị ca, thật ra huynh không nói ta cũng biết. Đám người Thái y viện kia đến đây bắt mạch, chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, đều là một đám tiểu nhân nịnh nọt.”

Thanh âm Dạ Quân Ly lạnh xuống vài phần, sống trong hoàng cung, hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện ghê tởm.

Dạ Mạch Hàn mấp máy môi, khẽ cười: “Tam đệ, đệ cũng biết hoàn cảnh của ta mà, từ nhỏ phụ hoàng đã không thích ta, tùy ý để ta ở vương phủ tự sinh tự diệt, ta có thể sống sót đến bây giờ cũng là may mắn lắm rồi.”

Mạnh Thanh Hoan nghe vậy, cảm thấy đau lòng, nhưng nghĩ tới Dạ Quân Ly, đột nhiên nàng nghĩ: lòng đế vương đúng là sâu không lường được. Rốt cuộc đứa con Dạ Đình Giang yêu nhất là ai?

Là Dạ Quân Ly vì được sủng ái mà bị ganh ghét đố kị? Hay Dạ Mạch Hàn thất sủng, tùy ý sống chết? Hay là Dạ Huyền Tân đang như cá gặp nước, hô mưa gọi gió?

Sợ rằng chỉ có chính Dạ Đình Giang mới rõ!

Sau khi bốn người đã vào nội viện, Trường Lan liền tiến tới chẩn mạch cho Dạ Mạch Hàn, Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly lặng lẽ đứng nhìn ở một bên.

Qua một lúc, thấy Trường Lan khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: “Thật kỳ lạ, bệnh của Kính vương không quá nghiêm trọng, vì sao lại cứ luôn tái phát?”

Mạnh Thanh Hoan nghe những lời này, lập tức nghĩ đến phong thủy suy tàn trong phủ, ánh mắt nàng thay đổi, đột ngột hỏi: “Vương gia, phủ của ngươi đã từng trải qua đại tu phải không?”

Dạ Mạch Hàn sửng sờ, gật đầu trả lời: “Năm năm trước, trong phủ xảy ra hỏa hoạn, thiêu hủy một nửa phủ đệ. Vương phủ hiện giờ là hiện trạng sau khi tu sửa vào năm đó, có vấn đề gì sao?”

Mạnh Thanh Hoan chợt vỡ lẽ, không lẽ là do đại tu vương phủ nên phong thủy bị phá, dẫn tới Kính vương bị bệnh tật tra tấn quanh năm?

Nghĩ đến Chu Chính, Mạnh Thanh Hoan luôn cảm thấy có điểm gì đó bất thường, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể nói qua loa đại khái.

“Nếu như thân thể Vương gia không mắc bệnh nan y, nhưng bệnh lại luôn tái phát, có thể là liên quan đến phong thủy trong phủ. Khi vương gia tu sửa phủ đệ, không mời người của Phổ An giám đến xem phong thủy sao?” Mạnh Thanh Hoan dò hỏi.

Dạ Mạch Hàn khó khăn cười nói: “Ta chỉ là vị Vương gia hữu danh vô thực mà thôi, ngay cả đám quan viên trong triều tránh còn không kịp, đừng nói chi tới Phổ An giám.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ về ống tay áo, nét mặt nhẹ nhàng như mây như gió, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một vệt mất mát.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.