Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Cảnh Trở Về

Phiên bản Dịch · 963 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Nhất thời Mạnh Thanh Hoan cũng rất khó xác định thân phận người này, trước mắt còn có một việc quan trọng hơn so với vị quý nhân này, nàng thu xếp lại tâm tư, hỏi Dạ Quân Ly: "Đúng rồi, Lăng Túc trở về chưa?"

Dạ Quân Ly khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Đã về."

Mạnh Thanh Hoan giật mình, khuôn mặt lộ vẻ khấp khởi, nhưng trong giọng nói cũng có đôi phần lo lắng: "Vậy đã tra được đầu mối gì?" Nàng vừa hỏi vừa quan sát vẻ mặt Dạ Quân Ly, nhìn thấy sắc mặt hắn ảm đạm, Mạnh Thanh Hoan hiểu được phần nào.

Như vậy chuyện này thực sự có quan hệ đến Kính Vương.

"Ba năm trước, Chu Ngọc Hoa bị những tên lưu manh trên đường bắt nạt, chính Kính Vương đã ra tay cứu và đưa nàng về nhà. Nhưng vì Chu Ngọc Hoa sợ hãi quá mức nên bệnh cũ tái phát, không lâu sau thì mất. Trừ chuyện này thì giữa Kính Vương và bọn họ không có giao tình gì khác."

Dạ Quân Ly vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, dưới ánh sao, trên gò má anh tuấn của hắn che đậy một tầng lo âu.

"Vương gia không cần phải lo lắng, trước mắt chúng ta đã biết được Kính Vương và Chu Chính từng gặp nhau nhưng cũng không thể chắc chắn chuyện này do Kính Vương gây ra. Cho dù hắn là người làm chuyện đó thì cũng không thể xác định chắc chắn mục đích của hắn là muốn hại người hay cứu người. Trước mắt, thứ chúng ta cần tìm hiểu là Kính Vương có biết thuật phong thủy không?"

Bây giờ, chỉ còn cách phá giải từng câu đố mới có thể từng chút một lý giải được sự hồ nghi trong lòng.

Dạ Quân Ly nâng mắt lên, cười khẽ, hắn đúng là tự chuốc lấy phiền toái, bây giờ chẳng lẽ hắn còn sợ mình có thêm một kẻ địch sao? Hơn nữa, còn chưa biết chắc rốt cuộc là bạn hay thù.

"Bổn vương đã cho truyền tin cho Trường Lan, chẳng mấy chốc hắn sẽ hồi kinh." Dạ Quân Ly vừa nói vừa nhìn Mạnh Thanh Hoan dặn dò: "Ban đêm gió lạnh ngươi nên về nghỉ ngơi sớm đi. Bổn vương còn có chuyện công phải xử lý, cũng không ở cùng ngươi được."

Mạnh Thanh Hoan nhẹ nhàng gật đầu nhìn Dạ Quân Ly xoay người đi đến thư phòng. Một mình nàng đứng dưới trời sao một lúc rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Hai ngày sau, Mạnh Thanh Hoan rốt cuộc cũng chờ được Trường Lan từ dược cốc trở về.

Tên đồ đệ này của Dược thánh luôn xuất quỷ nhập thần, vội vã rời khỏi Vương phủ bảy tám ngày, lúc trở về còn mang theo một người.

Đó là một thiếu niên cỡ mười tám mười chín tuổi, cả người đầy hơi thở nam tính mạnh mẽ, dáng dấp tuấn tú.

Nhưng khi người nọ vừa nhìn thấy Dạ Quân Ly lại không thể ức chế bi thương, khóc rống lên, còn quỳ trước mặt Dạ Quân Ly, nước mắt dàn dụa: "Vương gia..."

Dạ Quân Ly hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, giọng nói này rất quen thuộc đối với hắn, nhưng tướng mạo thì lại xa lạ, nhưng hắn có thể nhận ra đôi mắt kia.

Với vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc, hắn hỏi: "Ngươi là... Lưu Cảnh? Làm sao ngươi lại biến thành thế này?"

Dạ Quân Ly đỡ thiếu niên dậy, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, vui mừng lại có chút nghi ngờ.

Lưu Cảnh và Lăng Túc giống nhau đều là hộ vệ của hắn, mặc dù Lưu Cảnh chỉ mới mười tám tuổi nhưng tính cách cứng cỏi, võ công cao thâm, rất trung thành với hắn. Trong cuộc chiến ở núi Thu Nham vì cứu hắn mà rơi xuống vực, hắn tưởng là Lưu Cảnh đã chết...

"Cuộc chiến Thu Nham sơn, Lưu Cảnh bị thương nặng hơn một nửa khuôn mặt bị phá hủy, hắn được thợ săn trong núi cứu, sau khi tỉnh lại liền lặn lội đường xa tìm đến dược cốc." Trường Lan mặc một bộ cẩm bào màu trắng, phong thái thanh nhã, giọng dịu dàng, nhẹ nhàng giải thích.

"Vài ngày trước, ta nhận được tin tức từ sư phụ bảo ta mau trở về, khi nhìn thấy Lưu Cảnh ta cũng rất bất ngờ. Cũng may Lưu Cảnh thông minh, nhớ đến việc đến dược cốc xin chữa bệnh, nếu không cái mạng nhỏ của hắn bây giờ đã không còn." Trường Lan không nén nổi xúc động, Lưu Cảnh có thể chịu đựng thương tích như thế mà tới dược cốc, thật sự không dễ dàng.

May mắn là hắn còn trẻ, sức khỏe tốt, hơn nữa Lưu Cảnh vẫn luôn nghĩ Dạ Quân Ly đã chết, hắn ôm ý nghĩ báo thù cho Dạ Quân Ly nên mới chịu đựng nổi, nếu là người bình thường đã không có nghị lực như vậy.

"Vết thương trên mặt phá đã hủy hoại dung mạo của Lưu Cảnh, sư phụ cũng hao phí rất nhiều tâm huyết mới sửa lại khuôn mặt như vậy cho hắn."

Trước kia tướng mạo Lưu Cảnh thanh tú còn lộ ra tính tình ngây thơ trẻ con của một thiếu niên, nhưng bây giờ sau khi hắn trải qua sinh tử, trên người cũng mất đi vẻ ngây ngô thêm vào đó là loại cảm giác trưởng thành, vô cùng cẩn trọng.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.