Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ bóng sợ gió.

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

Bầu không khí lần nữa trở nên căng thẳng.

" Bân ca, không cần phải vậy đâu. Chuyện ra sao ta vẫn biết mà. " Trần Hạo vỗ vai Dương Bân thấp giọng nói.

Dương Bân nhìn Trần Hạo, mắt đỏ ngầu :

" Hạo tử, thật xin lỗi. Nếu không phải ta kêu ngươi đạp nó, sẽ không có chuyện này xảy ra. "

" Bân ca, không trách ngươi được. Tại ta không cẩn thận thôi. " Trần Hạo cười khổ nói tiếp : " Bân ca, ngươi có biết đời này ta bội phục nhất là ngươi không ? Có thể trở thành huynh đệ với ngươi là chuyện khiến ta kiêu ngạo nhất. Nếu như ta trở thành zombie, ngươi phải tranh thủ trước khi ta hoàn toàn mất đi lý trí giết ta. Ta không muốn trở thành zombie hại người. " Trần Hạo rưng rưng nói.

" Sẽ không sao. Ngươi đừng nghĩ lung tung nữa. Nhất định sẽ có cách."

Dương Bân tập trung tinh lực, chăm chú nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân Trần Hạo.

Một sợi năng lương màu xám như có như không đang không ngừng ăn mòn vết thương của Trần Hạo. Nhưng đồng thời trong thể nội Trần Hạo lại có một nguồn năng lượng tràn ra chống cự với năng lượng màu xám. Nhìn thấy vậy, Dương Bân vừa mừng vừa sợ. Hắn không biết vì cái gì Trần Hạo có thể ngăn cản năng lượng màu xám nhưng hắn biết rõ, Trần Hạo nhiều khả năng sẽ không trở thành zombie.

" Bân ca, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện sao ? " Trần Hạo vẫn thao thao bất tuyệt : " Sau khi ta chết, ngươi có thể quay về tìm cha mẹ ta được không ? Họ vẫn một mực không có tin tức, ta có chút bận tâm... "

" Muốn tìm người tự đi tìm ! " Dương Bân chu mỏ nói.

Lúc này hắn phát hiện năng lượng màu xám đang dần giảm đi, chuyện này chứng minh trong cơ thể Trần Hạo đang chống lại vi rút zombie ăn mòn và đang chiến thắng. Trần Hạo tuyệt đối không sao !

" Bân ca, ta cũng sắp chết rồi, ngươi còn đùa nữa ? Chẳng lẽ huynh đệ tình thâm bao nhiêu năm nay đều là giả sao ? " Trần Hạo xụ mặt ca cải lương.

" Ai nói ngươi chết ? Chẳng phải ngươi đang khỏe như trâu đây sao ? "

" Nhưng mà ta sẽ biến thành zombie... "

" Hiện tại thì không! "

" Thật ?" Trần Hạo trừng to mắt.

" Đương nhiên là thật ! Chẳng lẽ ngươi không tin sao ? "

" Đương nhiên là tin nhưng mà.... "

" Không nhưng nhị gì hết. Ta nói không là không ! " Dương Bân kiên định nói.

Trần Hạo thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hắn hiểu rõ Dương Bân sẽ không trong lúc nguy cấp như thế này lại đi nói dối.

" Được, ta tin ngươi."

" Các ngươi cao hứng quá sớm rồi đó. Hắn hiện tại chưa biến chỉ vì thời gian chưa tới thôi. Ta khuyên ngươi để hắn nhanh rời đi, nếu không chúng ta chỉ có thể đem hắn đẩy xuống. Ta không thể lấy sinh mạng của tất cả người ở đây ra đặt cược được. " Triệu Khôn đột nhiên lên tiếng.

" Ngươi cứ thử coi ! Các ngươi nếu dám manh động đừng trách ta đập gãy chân các ngươi." Dương Bân lạnh lùng nói.

" Ngươi .... " Triệu Khôn tức giân muốn động thủ nhưng lại kiêng kỵ tuýp sắt trong tay Dương Bân nên cuối cùng cắn răng nói : " Được ! Ngươi hay lắm ! Nhưng đừng trách ta không nhắc ngươi, nếu hắn biến thành zombie thì ngươi đứng gần nhất đó. Hắn sẽ ăn ngươi đầu tiên. "

Triệu Khôn nói xong dẫn hai người phe mình đi ra đàng xa.

" Bân ca, hay là ngươi cũng cách xa ta ra chút đi. Ta sợ vạn nhất.... " Trần Hạo lo lắng nói.

" Không có vạn nhất ! Ta nói không có gì là không có gì. Ngồi xuống ta giúp ngươi băng lại. Vết thương không sâu lắm nhưng mà cũng phải đề phòng nhiễm trùng."

DƯơng Bân nói đoạn xé một ống tay áo quấn vết thương cho Trần Hạo. Lúc này, năng lương màu xám trên vết thương đã không còn nữa, vấn đề chắc chắn đã được giải quyết. Còn Trần Hạo thì nhìn Dương Bân mà hai mắt đỏ bừng.

" Được rồi đó ! Ngươi nghỉ một chút đi, mai là không sao nữa rồi. " Dương Bân phủi tay đứng dậy thì thấy Trần Hạo hai mắt đỏ bừng lập tức nhảy dựng gào lên : " Ngươi đừng có hù ta à nha. Đừng có nói thật biến thành zombie nha. "

" À không phải đâu, là bụi bay vào mắt đấy ! " Trần Hạo dụi mắt nói.

" Hú hồn hà ! " Dương Bân thở cái phù, tay xoa ngực. Hù chết bảo bảo hà.

" Bân ca, thật sự thì chân ta không sao, chỉ là mấy vết trầy mà thôi. Chỉ cần không biến thành zombie thì ok rồi. " Trần Hạo nói.

" Cũng phải nghỉ ngơi nhiêu chút. Sau này còn phải chiến đấu mà. "

" Ờ . "

Nửa giờ sau, Trần Hạo vẫn như cũ, không chút dị biến khiến đám người Triệu Khôn hoài nghi nhân sinh.

" Trên mạng chẳng phải đã nói là bị zombie cào bị thương thì mấy phút sau sẽ biến thành zombie mà... sao hắn lại không sao vậy ? "

" Đúng rồi, chuyện này đúng là không khoa học mà... Chẳng lẽ trên mạng gạt người sao chứ ? "

" Không thể nào! Ta còn có video rõ ràng mà. Video quay rõ ràng cảnh một người bình thường biến thành zombie , không thể giả được. "

" Vậy thì hắn là sao chứ ?"

" Không biết ! Đi hỏi thử coi . "

" Ta không đi ! Dương Bân kia hung hăng lắm, ta .... sợ . Khôn ca, ngươi đi đi. "

" Con mẹ nó chứ, chửi cũng chửi, gây cũng gây rồi. Nếu giờ chạy tới hỏi chẳng phải là đánh mặt mình sao ? "

" Vậy thì thôi đi. Có thể là vết cào không sâu, hoặc là Trần Hạo có thể chất đặc thù gì đó."

" Uh... ngươi nói vậy làm ta nhớ tới lúc nãy Trần Hạo rất kỳ lạ. " Triệu Khôn nói.

" Kỳ thế nào ?"

" Lúc nãy các ngươi có lẽ là không thấy đâu hả. ZOmbie đang rượt sát đít hắn thì chợt hắn biến mất. Lúc đó zombie mất mục tiêu mới quay qua rượt Dương Bân."

" Ngươi nói thật không ? Sao ta cảm giác nó mơ hồ sao á . " Sấu Hầu nghi hoặc nói.

" Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy , con mẹ nó ta cũng không tin . Nhưng chuyện này là thật ! Gia hỏa kia còn nói với ta đó là ma thuật. Ma thuật cái quần què, coi lão tử ngu sao ? Ma thuật không cần đạo cụ sao ?"

" Ngọa tào ... chẳng lẽ hắn biết ẩn thân ? "

" Không biết .... nhưng mà gia hỏa này có chút tà môn. Chúng ta phải chú ý một chút.:

" Được ! "

" Thôi không nói nữa, Dương Bân đến kìa. "

Dương Bân tiến tới, hất đầu nói :

" Ta chuẩn bị mở cửa dẫn zombie lên để giết. Các ngươi thấy sao ? "

" Nữa hả ? " Đám người trừng to mắt.

" Không thì sao chứ ? Các ngươi muốn chết đói à ?"

" Không muốn ! " Sấu Hầu cùng Lão Hắc đồng thanh.

" Nhưng mà ai đi dụ ? " Triệu Khôn cau mày nói.

" Để ta đi ! Chỉ cần đem zombie ở lầu 7 từng bước dẫn lên đây giải quyết hết thì chúng ta liền có thể xuống đó tìm thức ăn. "

Nghe vậy đám người mừng rỡ, ngay cả Triệu Khôn cũng không khỏi xem trọng Dương Bân hơn một chút. Họn họ chỉ muốn trốn ở đây chờ cứu viện trong khi Dương Bân thì lại đang suy nghĩ tìm cách kiếm thức ăn, sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt thế này. Đã vậy hắn lại còn chủ động đi dụ zombie, thật đúng là khiến người khác phải phục.

" Ngươi đi được không ? Hay là để ta , dù sao ta cũng thông thuộc tầng 7 hơn ngươi. " Triệu Khôn buột miệng.

" A được ! Vậy ngươi đi đi ! " Dương Bân lập tức chốt hạ.

"....................." Triệu Khôn trợn to mắt nhìn Dương Bân.

" Chút nữa ngươi cẩn thận một chút, nếu phát hiện zombie thì đứng xa ra dùng đá chọi nó rồi dụ nó lên đây là được. Tuyệt đối đừng có dẫn theo nhiều quá . Chơi không lại đâu ha. " Dương Bân không thèm nhìn Triệu KHôn, cúi đầu nhặt mấy cục đá nhét vào trong tay Triệu Khôn.

Triệu Khôn cầm đá, miệng há hốc . Gió thổi hiu hiu... lá bay cuộn vài vòng....

Dưới ánh nhìn đầy hâm mô và đồng cảm của đám người trên sân thượng, Triệu Khôn thất tha thất thểu từng bước rời khỏi sân thượng đi xuống cầu thang.....

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.