Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế hàng lâm.

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Sáng sớm. .

"A. . . !"

"Cứu mạng. . !"

"Có quái vật. . !"

Vô số tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu thảm thiết phá vỡ yên tĩnh của buổi sáng. Khắp nơi là tiếng gào thét tuyệt vọng.

" Sao mà ồn quá vậy ? " Dương Bân lầm bầm ngồi dậy.

Hắn mơ màng vuốt vuốt thái dương, lò dò tới lan can sân thượng nhìn xuống.

Hít...

Dương Bân tê cả da đầu.

Dưới sân trường, khắp nơi đều là thi thể không trọn vẹn, tay cụt chân đứt, đầu thân tách rời, máu chảy thành sông...

Từng thân ảnh vật vờ đang ôm thi thể cạp liên hồi, có cái lại cầm tay cụt, chân đứt mà gặm như gặm cánh gà chiên mắm, đùi gà chiên bột chấm tương ớt trộn mayone , trên miệng đầy máu , hai mắt huyết hồng , da dẻ nhăn nhúm mục nát loang lổ khiến người rùng mình.

Dương Bân lạnh người, rụt đầu vào lại lẩm bẩm : " Ta nhất định là chưa tỉnh ngủ... " Nói đoạn hắn nghiến răng nắm ngay háng nhéo thật mạnh.

" Á á á á ... híp dâm... á á á... " Một tiếng hét thảm thiết vang vọng thấu trời xanh vang lên. " Bân ca ! Ngươi chơi mất dạy ! " Trần Hạo u oán nói.

" Đau lắm hả ?" Dương Bân ngây thơ hỏi.

" Nói nhảm ! Ngươi thử bóp ngươi thử đi thì biết ! "

" Chẳng lẽ không phải mơ sao ? " Dương Bân nhíu mày.

Hắn cố gắng cưỡng chế sợ hãi trong lòng, thò đầu ra nhìn lại.

Đập vào mắt hắn vẫn là cảnh tượng kia, vô cùng kích thích khiến hắn lật đật rụt đầu lại, thở hồng hộc.

" Sao vậy ?" Nhìn thấy Dương Bân kỳ quái, Trần Hạo hỏi.

" Chính ngươi coi đi . " Dương Bân hữu khí vô lực nói.

" Thần thần bí bí.. Hừ ! " Trần Hạo liếc xéo Dương Bân vừa đi tới lan can thò đầu ra.

"......."

Trần Hạo nhìn một chút rồi không nói gì, quay đầu ngồi xuống rất chậm rãi.

" Ọe.... hộc... ọc ọc.... Ứ.... hò..... " Trần Hạo nôn mửa liên tục.

Dương Bân không quan tâm đến Trần Hạo, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát nhưng gọi liên tục vẫn không được. Lúc này hắn mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, tranh thủ mở mạng xã hội ra thì quả nhiên phát hiện vô số thông báo cầu cứu. Những hình ảnh, video trong mấy bài đăng này đều giống như những gì Dương Bân trông thấy. Khắp nơi đều là những cái xác không hồn du đãng, thấy người là tấn công. Chuyện này đột nhiên xuất hiện , trong một đêm lan rộng toàn cầu, trong lúc nhất thời internet nổ tung. Rất nhiều người có cùng suy đoán, đây là tận thế hàng lâm, zombie xuất hiện chẳng khác gì phim ảnh. Đã vậy những ý kiến đó lại được đồng tình và ủng hộ càng xác nhận những chuyện đó là thật chứ hoàn toàn không phải giả.

Lướt mạng xã hội một lúc, Dương Bân triệt để âm trầm, hắn cũng có cùng quan điểm rằng zombie xuất hiện, tận thế thật sự đã đến, còn tại sao lại xuất hiện cảnh này thì không ai biết được.

Trần Hạo ói mửa một lúc lâu không còn gì để ói thì ngẩng đầu lên hoảng sợ nói : " Bân ca... đây.... chuyện gì vậy chứ ? "

" Tận thế hàng lâm ! " Dương Bân thở dài.

" Tận thế ?? " Trẩn Hạo mở to mắt không thể tin.

" Ngươi tự mở mạng ra coi đi . "

Trần Hạo lấy điện thoại ra, lên mạng coi thông tin một lúc sắc mặt trở nên tái nhợt.

" Chuyện này.... Bân ca, giờ chúng ta phải làm sao đây ? " Trần Hạo sợ hãi nói.

" Trước tiên tìm cái gì chặn cửa lại, đừng để zombie chạy tới đây. " Dương Bân lập tức quyết định.

Hai người loanh quanh tìm một lúc thì thấy một cái thang dài của thợ bảo trì để trong một góc khuất. Thế là hai tên khiêng cái thang tới, một đầu đè lên cửa sắt, một đầu chắn vào chân tường. Tạm thời yên tâm, sân thượng bình thường rất ít người lên, zombie hẳn là sẽ không nhanh như vậy phát hiện trên này có người a.

" Bân ca, giờ làm gì nữa ? Trốn ở đây chờ cứu viện à ? " Trần Hạo hỏi.

" Chờ cứu viện thì không được rồi. Không coi trên mạng sao ? Hiện tại toàn bộ thế giới đều loạn, đám người " chính thức " ốc còn không mang nổi mình ốc, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể cứu viện nổi. Chúng ta cứ ngồi đây chờ đợi thì chết đói là cái chắc. " Dương Bân trầm giọng.

" Vậy phải làm sao đây ? "

" Trước tiên cứ quan sát tình hình cái đã. Nắm rõ rồi hãy tính tiếp. Chúng ta ở đây cũng may là trên cao, vị trí tốt, có thể quan sát được nhiều phía. Với lại cũng tranh thủ mở mạng ra coi thử có ai có cách đối phó với zombie không . "

" Ừ . "

Lúc này, dưới lầu tiếng kêu cứu ngày càng ít, e là đều đã chết. Zombie cực kỳ mẫn cảm với âm thanh, kêu càng lớn thì tốc độ tử vong đến càng nhanh chứ không có tốt đẹp gì. Hiện tại các khu nhà đều giống nhau, mới đầu còn la hét inh ỏi , giờ bắt đầu yên tĩnh dần chỉ còn lại tiếng gầm rú của zombie.

" Bân ca, ngươi nghĩ đám zombie này là từ đâu ra ? Ở dưới nhiều người như vậy đều biến thành zombie, chúng ta sao lại không sao ? Chẳng lẽ chúng ta có thể chất đặc thù ? " Trần Hạo kỳ quái nói.

" Ta cũng không biết. Có lẽ là chúng ta vận khí tốt. Dù sao thì có nhiều người biến thành zombie nhưng cũng không ít người vẫn là người bình thường chứ không riêng gì chúng ta. "

Dương Bân nói đoạn chợt trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh Bắc Đẩu Cửu Tinh Đồ cùng viên hắc hồng tinh thần đêm qua, thế là hắn ngửa đầu nhìn lên trời chỉ thấy trời trong veo không có gì hết. Đêm qua thực say cắm đầu mà.

" A... cái kia... Bân ca, đám người Lưu Bác thì ... có khi nào.... " Trần Hạo lo lắng nói cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương Bân.

Trong phòng ký túc xá có bốn người, tuy rằng Trần Hạo cùng Dương Bân có quan hệ tốt nhất nhưng mà bốn người này cũng rất hòa hợp, thân thiết với nhau nên đụng chuyện lo lắng là bình thường.

" Không biết ! " Dương Bân lắc đầu : " Những chuyện như vầy thì chỉ có thể nhìn vận khí. Chúng ta không có ở đó thì trong phòng chỉ có hai người, khả năng nguy hiểm sẽ ít hơn nhưng mà nếu một trong hai người biến thành zombie thì thằng kia coi như thảm. "

Trần Hạo nghe vậy thoáng trầm mặc rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó rút điện thoại ra gọi.

Dương Bân lập tức ngăn cản : " Ngươi làm gì ? Định gọi cho nữ nhân kia hay gọi người nhà ? "

" Đương nhiên là gọi cho người nhà rồi. Ta lo cho cha mẹ ta, ta muốn hỏi thăm một chút. " Trần Hạo nói.

" Nếu vậy đừng gọi ! "

" Vì sao ? "

" Tình hình thế nào ngươi cũng tận mắt thấy rồi đó. Hiện tại cha mẹ ngươi đang bình yên trốn ở đâu đó, ngươi gọi một cái, chuông điện thoại reo lên làm lộ vị trí cho zombie nhào đến thì ngươi nói có chuyện hay không ? "

" A ? " Trần Hạo giật mình tắt điện thoại lập tức. : " Còn may, Bân ca ngươi còn bình tĩnh "

" Nhắn một tin cho cô chú đi. Nếu họ thực sự không có gì sẽ trả lời cho ngươi. " Dương Bân nói : " Còn nếu thực sự muốn gọi điện thoại thì có thể gọi cho nữ nhân kia hỏi thăm một chút. "

" Ách... quên đi thôi. Tuy nói nàng thực sự có lỗi với ta nhưng ta cũng không muốn hại nàng. Nếu đã chia tay thì cứ coi nhau xa lạ là được rồi. " Trần Hạo cười khổ nói.

" Ừ, ta cũng giỡn chút thôi. Ngươi có thể vượt qua chuyện này thì quá tốt rồi ." Dương Bân cười nói.

" Yên tâm đi Bân ca, ta không tệ đến vậy đâu hả. "

" Ừm , được vậy thì quá tốt rồi . "

" Bân ca, ngươi đoán chút nữa điện thoại sẽ còn tín hiệu không ? "

" Nếu như zombie đem trạm thông tin hủy đi thì điện thoại cũng chỉ có thể dùng làm đèn pin. Cho nên tranh thủ bây giờ còn xài được thì cứ tận dụng tải một mớ phim về , sau này buồn buồn có cái mà coi. "

" Nhưng nếu mất điện luôn thì sao ? "

" Vậy thì làm cục gạch, để chọi zombie. "

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.