Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc hồng Tinh thần hiện.

Phiên bản Dịch · 1941 chữ

Năm xx, tháng yy, ngày zz ... chủ nhật.

Thành phố lớn,

Một đại học nào đó thuộc top đầu quốc gia,

Vừa kết thúc một ngày làm việc , Dương Bân vui vẻ quay lại trường học. Hai ngày cuối tuần khiêng gạch phụ hồ kiếm được 300 khối tiền, tiết kiệm một chút cũng đủ để sống được một tuần.

Trở lại ký túc xá lập tức nhìn thấy hai tên thanh niên nghiêm túc đang ôm điện thoại chơi game.

" Dương Bân ? Về rồi hả ? Nhanh nhanh log acc vào cứu ta. Ta bị Văn Lượng lừa đảo, không chạy đâu được. " Thấy Dương Bân vào phòng, Lưu Bác hét toáng lên.

" Ai lừa ai chứ ? Ngươi không coi lại chiến tích của mình đi hả ? Không biết nhục còn to mồm ! " Hồ Văn Lượng liếc xéo Lưu Bác.

" Còn không phải tại ngươi sao ? Mỗi lần giúp ngươi thì ngươi lại kéo địch tới."

" Không tranh thủ đánh chứ chờ gì nữa ? Chờ ngươi thì người ta đều chạy hết rôi. "

" Vậy thì tự đánh đi ! "

" .... "

Dương Bân lắc đầu cười : " Thôi thôi ồn quá. Hai ngươi chẳng ai hiền đâu. Ngồi đó mà cãi cọ ồn ào. Hai thằng xạo chóa như nhau . "

Lưu Bác cùng Hồ Văn Lượng : " .........."

" Phải rồi, Trần Hạo đâu ? Chưa về à ?" Dương Bân chợt hỏi.

" Không về đâu. Người ta đi hẹn họ, nói không chừng đêm nay lại hì hục trong nhà nghỉ rồi . " Hồ Văn Lượng nói .

" Ngon á ! Mà hai người các ngươi cứ như vậy sao hả ? Ngày nào cũng nằm dài ở ký túc xá chơi game, không biết ra ngoài cua gái sao ? Đều năm ba đại học rồi còn ít gì nữa ? "

" Bạn gái làm gì ? Sao vui bằng chơi game chứ ? Có thời gian rảnh ngồi chơi game vẫn không tốt hơn sao ? " Lưu Bác nói.

" Phải đó. Ngươi nói chúng ta còn ngươi thì sao ? Chính ngươi chẳng phải cũng chưa có một ai sao ? " Hồ Văn Lượng nói.

" Không có tiền ! Ta đi làm kiếm chút tiền chỉ đủ để tiết kiệm từng chút sống qua ngày, có phải ngồi há miệng uống gió tây bắc mà sống đâu chứ ? " Dương Bân bất đắc dĩ nói.

" Ngươi cao to đẹp trai như vậy, tán gái cần gì tiền chứ ? Trường này phú bà cả đống, ngươi tùy tiện thông đồng một em lập tức lên hương ngay. Tốt hơn là đi làm khổ cực kiếm tiền chẳng phải sao ? "

" Ta còn sức khỏe, còn răng. Ăn chực không nổi ! "

".... "

Dương Bân vừa đùa giỡn vừa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo rồi nhíu mày :" Tiểu tử này.... ra ngoài hẹn họ cũng không sạc pin điện thoại sao chứ ? "

Khẽ lắc đầu , Dương Bân log acc vào game chơi một hồi rồi đi ngủ, khiêng gạch hai ngày không phải là đi dạo, mệt cắm đầu .

Khuya ,

Ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh,

" Ồ sao pé không lắc, lắc lắc cái mông rồi là lắc lắc cái đít... "

Tiếng chuông điện thoại réo vang.

Dương Bân bật dậy vội chụp điện thoại .

" Hạo tử ! Ngươi chết ở đâu vậy hả ? Ta tìm ngươi cả ngày nay không thấy, điện thoại cũng không gọi được. " Phát hiện là Trần Hạo gọi, Dương Bân gằn giọng.

Bên kia im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói : " Bân ca, ngươi có thể tới uống với ta không ? "

" Đêm hôm khuya khoắc trở chứng à ? Ngày mai còn phải đi học nữa đó ! " Dương Bân càm ràm một hồi lại nói : " Ngươi đang ở đâu ? "

" Sân thượng ! "

" Cái đệch ! " Dương Bân lập tức tỉnh ngủ, bật dậy như lò xo hét lên : " Đừng xúc động quá, ta đến liền ! "

Hắn cùng Trần Hạo biết nhau từ hồi sơ trung, thân thiết đến mức cả hai có thể mặc chung đồ lót , nghe gia hỏa này đang ở sân thượng một mình giữa đêm khuya, Dương Bân không chần chừ quơ đại cái áo lao vút lên sân thượng. Một hơi trực tiếp từ tầng 3 chạy đến tầng 7. Sân thượng ký túc xá bình thường không cho phép sinh viên đi lên, cửa sắt luôn khóa lại rất kỹ lưỡng nhưng tự nhiên nó cũng không thể nào làm khó được một vài người khéo tay hay làm. Cái ổ khóa kia không biết đã có biết bao nhiêu cái chìa khóa cắm vào, Trần Hạo cũng không biết từ đâu làm được chìa khóa mới lên được đây.

DƯơng Bân chạy tới thì nhìn thấy Trần Hạo đang ủ rũ, phờ phạc ngồi bệt dưới đất, bên người bia chất đống.

" Tiểu tử ngươi đêm hôm chạy lên đây làm gì hả ? Làm ta tưởng ngươi định nhảy lầu ... dm. " Dương Bân thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói.

" Thật xin lỗi ! Bân ca... để ngươi lo lắng rồi . " Trần Hạo cảm động nhìn Dương Bân đang tức giận nhưng trong mắt đầy lo lắng.

Dương Bân lắc đầu đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo, tiện tay cầm chai bia uống một hớp.

" Nói đi, chuyện gì ? "

Trần Hạo ngửa đầu uống ừng ực rồi thống khổ nói : " Ta cùng nàng... chia tay ! Ba năm yêu đương cuối cùng .... "

Dương Bân nhìn thấy Trần Hạo phờ phạc ,xốc xếch như vậy hắn đã đoán được một hai. Gia hỏa này tình cảm quá nặng, người sống vì tình thường là người thua thiệt nhất, thê thảm nhất.

" Nhìn thoáng chút đi,nữ nhân có mà đầy, ra đường chẳng phải chân dài đi nhỏng nhỏng đầy đường đó sao ? Sau này lại kiếm thêm vài em nữa, ngươi cũng đâu có xấu gì đâu ? Sợ không tìm được gái sao ? " Dương Bân vỗ vai Trần Hạo nói.

" Nhưng mà... ta thật yêu nàng. " Trần Hạo nức nở nói.

" Ngươi có chút tiền đồ được không ? Tình yêu có ăn được không ? "

" Được ! Nhìn nàng, ta không đói ! "

Dương Bân đơ người.

" Nhưng mà nàng vẫn phản bội ngươi ! "

" Sao ngươi biết ? "

" Với tính cách của ngươi thì ... nàng không phản bội ngươi, ngươi sẽ chịu chia tay sao ? "

"...."

" Thôi, nói ca biết, nữ nhân kia lên giường của ai ? "

" Bân ca ! Ngươi đâm dao vào lòng ta à ? " Trần Hạo rưng rưng nước mắt nói .

" Sao lại vậy chứ ? Ta là muốn biết tên hỗn đản nào to gan như vậy, dám đội nón xanh cho huynh đệ của ta. Thù này phải páo ! " Dương Bân nghiêm nghị nói, mặt đầy chính nghĩa.

" Là Vương Lạc Hào , ỷ nhà có tiền đánh chủ ý tới Thi Nhã. Nhưng mà Thi Nhã không ngờ lại phản bội ta. " Trần Hạo nghiến răng nói.

" Nguyên lai là hắn ! " Dương Bân khẽ gật đầu : " Yên tâm, huynh đệ, sau này ta giúp ngươi đánh gãy chân thứ ba của hắn. "

" Đừng ! Vậy là phạm pháp . Không đáng ! " Trần Hạo giật mình.

" Ờ, cũng đúng ha. Vậy sau này ta giúp ngươi đem nón xanh đội cho hắn. "

" Nhưng mà hiện tại hắn đang cùng Thi Nhã.... Bân ca chẳng lẽ ra tay với Thi Nhã ? " Trần Hạo trừng to mắt nói.

" Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Gia hỏa kia bạn gái cũng không ít, Thi Nhã còn chưa có hạng trong đó mà lo gì. "

Trần Hạo đau đớn , nước mắt lưng tròng :" Vì cái gì chứ ?? Nàng lại vì loại người này phản bội ta sao ? " Trần Hạo thống khổ nói.

" Bởi vì người ta có tiền ! " Dương Bân gật gù.

" Bân ca ! Ngươi tới an ủi ta hay tới làm gì ? Ta có cảm giác ngươi đang xát muối vào nỗi đau người khác đó. " Trần Hạo ôm ngực, huyết áp tăng cao.

" Ha ha ha... ta muốn nói cho ngươi biết, loại nữ nhân đó không đáng. Nhớ kỹ, ngươi là nam nhân, lấy được thì bỏ được. Đừng vì một con đàn bà mà mất đi bản thân mình. Đến ! Đêm nay ta say với ngươi, mai bắt đầu lại từ đầu ! " Dương Bân đập mạnh vai Trần Hạo.

" Ý , nhưng mà sáng mai còn phải đi học ? "

" Mặc kệ ! Huynh đệ quan trọng hơn ! "

" Bân ca , ta muốn thể hiện lòng biết ơn.. "

"Cút ! Đừng làm ta muốn ói. Đóng cửa lại ! Đừng để giám thị bắt được ! "

" Được ! "

Đêm khuya, cả trường yên tĩnh, ngẫu nhiên trong ký túc xá truyền ra tiếng thầm thì to nhỏ.

Đêm nay, ánh trăng vô cùng ảm đạm nhưng ánh sao lại sáng chói lạ thường. Tinh quang phủ đại địa soi rõ mọi ngóc ngách....

Trên sân thượng khu 21, ký túc xá nam sinh,

Hai thiếu niên nằm ngửa dưới đất, xung quanh chất đầy vỏ bia.

Trần Hạo mơ màng chỉ chỉ trên trời :

" Bân ca.... ngươi có cảm thấy... đêm nay Bắc Đẩu.... Cửu tinh đặc biệt sáng ? "

" Há há... ngươi thật là.... say rồi hả ? Ta chỉ nghe nói Bắc Đẩu Thất Tinh chứ lấy đâu ra cửu tinh ? "

" Phải ha... chắc là ta say thật rồi....hic.. "

" A.... hình như là có chín kìa.. "

" Ta đếm coi ... "

"1...2....4...7...8..9 ! "

" Ý , đúng là chín rồi kìa. "

" Ha ha ha... vậy là chúng ta đều say... nức... "

" Ờ.... cảm giác thiệt là lạ.... ta lại thấy Bắc Cực Tinh đang rơi xuống kìa...."

" Đúng .... ta thấy .... cái đuôi nó dài quá nhỉ ? Thật là đẹp.... so với sao băng đẹp hơn nhiều a. "

" Hả ? Tại sao lại có một cái.... "

" Đâu ? Ờ ờ.... màu đỏ... "

" Ha ha ha... thiệt say quá rồi. Không chịu nổi nữa, ta ngủ đây. Mai mọi chuyện sẽ tốt. ! " Trần Hạo lẩm bẩm rồi nghẹo đầu chìm vào giấc ngủ.

Dương Bân cũng say lắm rồi nhưng lại gắng gượng hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào ngôi sao đỏ rực kia..... hồi lâu sau, cuối cùng không chống cự nổi , Dương Bân cũng thiếp đi.

...........

Dị tượng xuất hiện tựa hồ giải khai cấm chế nào đó. Cùng lúc khắp nơi xuất hiện vô số linh khí bao trùm toàn bộ lam tinh. Linh khí này mang theo một tia mục nát, cổ lão chậm rãi xâm nhập vào tất cả sinh vật..... một số người bắt đầu thay đổi, biến dị....

Bạn đang đọc Tận Thế - Ta Thật Không Phải Thổ Phỉ. ( Truyện Dịch ) của Tinh Mộng Thần Duyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.