Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Cụ Giải Trí

Phiên bản Dịch · 1421 chữ

Chương 372: Công Cụ Giải Trí

Vừa rời phòng giam, trước mắt sáng sủa. Ánh sáng chói loá khiến họ nhất thời chưa quen, đều phải nhắm chặt mắt lại. Trong tai nghe thấy từng tiếng gầm, thậm chí là tiếng binh khí chạm nhau. Đợi đến khi bọn họ quen với ánh sáng và mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở một đấu trường giác đấu. Đây là một đấu trường hình tròn, mặt đất chỗ đỏ chỗ vàng, ngay góc còn vứt bừa một số thi thể chất lên thành đống, trong không khí tràn lan một mùi thối rữa nhàn nhạt.

Phía trên là một vòng bảo vệ bằng năng lượng, ngăn cách giữa đấu trường và khán đài. Xung quanh đấu trường đứng đầy Đao Ma, bọn chúng hưng phấn hô hào, đôi khi lại dùng binh khí đập vào nhau để trợ uy. Uy Lợi Khắc tìm qua một vòng, bên trái đấu trường có mấy dãy hàng rào. Hiện giờ, một dãy trong số đó đã được nâng lên, lộ ra cánh cửa kho. Bỗng có mấy món vũ khí từ bên trong trượt xuống, có đao có kiếm, cả búa và trọng mâu vân vân. Lúc này, phòng giam đối diện bọn Uy Lợi Khắc cũng được mở ra, trong phòng giam cũng có những ánh lửa chớp động, từng gã từng gã Đao Ma tinh thần chán chường bước ra. Uy Lợi Khắc nhận ra được, trong đó có một hai tên cường đạo đã tập kích đội tế ti.

-Chuyện quái gì vậy?

Bố Lạc Y cau mày.

Uy Lợi Khắc lấy tay đụng nhẹ người Cao Địa:

-Còn có chuyện gì tốt nữa chứ, muốn chúng ta đánh một trận với mấy gã Đao Ma đó ấy mà. Nhanh nhặt vũ khí đi, chàng to con, cho tôi một thanh đao ấy.

Lưng của anh ta bị thương nặng, không tiện di chuyển. Thương thế trên người Bố Lạc Y nhẹ hơn anh ta nhiều, nghe vậy nhanh chóng chạy về đống binh khí gần hàng rào, đá một thanh trường đao cho Uy Lợi Khắc, còn mình thì chọn búa và trọng mâu.

Uy Lợi Khắc vừa cúi người nhặt thanh trường đao lên, thì Đao Ma phía đối diện đã kêu gào tấn công đến.

Bọn chúng có đến hơn chục người.

-Má nó, đừng tưởng rằng sau lưng bố mày bị thương thì phế mất luôn nhá.

Uy Lợi Khắc quát to, nhắm chuẩn một gã Đao Ma xông ra đầu tiên, một đao mãnh liệt được xuất ra. Nguyên lực được rót vào lưỡi đao, trường đao kêu lên vang vọng, một đao chui vào trong ngực gã Đao Ma. Lưỡi đao dội ngược, gã Đao Ma này trúng đao ngã rầm xuống đất.

Nhưng chính vì thế, vết thương sau lưng Uy Lợi Khắc lại càng nghiêm trọng hơn.

-Để tôi.

Bố Lạc Y đơn giản thốt lên, tay trái cầm búa tay phải cầm mâu vượt qua Uy Lợi Khắc, một thân một mình nghênh tiếp đám Đao Ma.

Người Cao Địa kích hoạt khắc ấn, trong đôi mắt hơi hiện lên ánh sáng đỏ. Anh ta hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, một sóng âm mơ hồ nổ tung, bảy tám gã Đao ma đứng mũi chịu sào nghiêng trái ngã phải như bị say rượu vậy, thì ra là đã trúng năng lực công kích “Nộ Hống” của Bố Lạc Y, trung khu thần kinh tạm thời mất đi khả năng giữ thăng bằng. Bố Lạc Y cũng không khách khí, giết đến như gió lốc.

Một búa đi qua, lập tức đầu và thân phân lìa. Trọng mâu thì như độc long xuất động, mũi mâu hướng đúng trái tim đâm vào, mỗi mâu hạ một gã. Hai ba nhát liền đánh ngã mấy gã Đao Ma này, cuối cùng chỉ còn hai cường đạo Đao Ma. Bọn chúng đều có Nguyên lực khoảng cấp mười, thấy Bố Lạc Y không dễ chọc, liền đồng loạt kích hoạt khắc ấn. Hai gã liên thủ, thỉnh thoảng liều mình giết qua, Bố Lạc Y muốn thu thập bọn chúng còn cần hao phí một phen công phu nữa.

Uy Lợi Khắc hít sâu, Nguyên lực tích tụ dần. Thấy cơ hội vừa đúng, khi súng trường của một gã Đao Ma bị búa của Bố Lạc Y đánh bay, Uy Lợi Khắc hét lớn đánh qua. Lúc này, anh ta như quên mất vết thương sau lưng mình, xông đến như con báo săn mồi, nháy mắt đã tới gần gã Đao Ma kia. Thanh đao đập tới, lưỡi đao chui thẳng vào người. Đao Ma thét lên sợ hãi, cốt nhận ở cánh tay vung lên, chém loạn về phía Uy Lợi Khắc.

Uy Lợi Khắc tung người bay cao một cước đá bay gã, cả người lăn một vòng trên đất, cũng không còn sức lực để dò xét gã Ma Nhân kia có chết chưa, nằm dang tay dang chân hình chữ đại trên đất thở lấy thở để. Vết thương sau lưng cùng với vết thương mới đều chảy máu ròng ròng.

Ma Nhân còn lại thấy tình thế không tốt, thét lên chói tai đẩy lùi Bố Lạc Y rồi quay đầu bỏ chạy. Người Cao Địa xách theo trọng mâu đuổi lên trước, trọng mâu nặng nề bay ra, như đạn pháo bắn trúng gã Đao Ma, khiến cả người gã bay khỏi mặt đất, rồi nặng nề té xuống mặt đất.

Trên đầu truyền đến âm thanh quát tháo của Đao Ma, Bố Lạc Y ngẩng đầu, rống lớn. Xách búa quăng về sườn trái khán đài, cây búa xoáy tròn điên cuồng nện lên vòng bảo hộ năng lượng, nổ thành một chuỗi lửa dài, nhưng chưa thể đánh tan được vòng bảo vệ ấy. Bố Lạc Y lắc lắc đầu, mức năng lượng của vòng hộ thuẫn này không thấp, với lực lượng hiện tại của anh ta thì không cách nào phá vỡ được, chỉ đành quay trở lại, đỡ Uy Lợi Khắc lên. Lúc này, từng hàng rào hai bên cách đấu trường được mở ra, lượng lớn Đao Ma tràn vào từ hai bên, trong đó lại còn có Thiên phu trưởng cấp mười sáu, mười bảy.

Bọn chúng đung đưa binh khí, rống lớn với hai người Bố Lạc Y, lại chỉ vào nhà lao sau lưng hai người. Uy Lợi Khắc cười khổ:

-Xem ra, bọn chúng muốn chúng ta cút trở vào trong.

Bố Lạc Y thấy người quá nhiều, trong đó lại có Thiên phu trưởng, rất khó ngạnh công ra ngoài, bèn hừ một tiếng, mang Uy Lợi Khắc trở lại nhà lao. Vừa bước vào, ngay cánh cửa liền có một song sắt hạ xuống. Mỗi thanh thép của song sắt đều to bằng cánh tay, không có vũ khí sắc bén trong tay rất khó phá vỡ. Lúc này, Đao Ma đá một cái mâm vào trong, trên đó có một ít thịt nướng không biết tên. Hai người nhìn nhau cười khổ, đều cầm thịt nướng lên bắt đầu ăn.

Ăn rồi, mới có sức lực để làm chuyện khác. Uy Lợi Khắc thấy đám Đao Ma lui xuống từ hai bên hàng rào của đấu trường:

-Tôi dám cá, đó là là lối ra duy nhất của cái nơi quái quỷ này.

-Anh có kế hoạch gì không?

-Tạm thời không có. Tuy nhiên xem ra, chúng ta đã trở thành công cụ giải trí của bọn chúng rồi, tạm thời chưa chết được. Yên tâm đi, cơ hội rồi sẽ có thôi.

Uy Lợi Khắc nghiến răng, nằm chết dí trên mặt đất:

-Đợi vết thương của ông đây tốt lên, sẽ cho cái đám đó biết thế nào là lợi hại.

Bố Lạc Y ném một khối thịt nướng tới trước anh ta:

-Ăn đi, ăn nhiều mau khoẻ.

Mặc kệ định nghĩa thức ăn ngon của Đao Ma và nhân loại khác nhau rất nhiều, những thịt nướng này không có chút quan hệ với hai chữ món ngon, Uy Lợi Khắc vẫn cắn chặt răng, nhặt lên cắn một miếng lớn. Giống như Bố Lạc Y nói đấy, ăn nhiều mới mau khoẻ lại. Dưỡng thương cho tốt, chạy trốn cũng dễ hơn.

Trong phòng giam chẳng có một chút ánh sáng nào, chỉ có âm thanh nhai nuốt của hai người vang lên.

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.