Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Bất Đông 2

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Chương 371: Hồ Bất Đông 2

Lại nhìn thi thể khác, trong đó có bảy tám thi thể mặc trang phục khác nhau, đại bộ phận các trang bị trên thi thể cũng cực kỳ thống nhất. Hiển nhiên chi đội cường đạo Đao Ma kia đã thất bại, bọn họ rõ ràng đã xảy ra xung đột vũ lực với đội hiến tế. Nhưng rốt cục là tình hình thực tế như thế nào thì không thể biết hết được. Tuy nhiên vết thương trên người Bát Tư Ba khiến Alan rất để ý, dấu quyền này dường như là Uy Lợi Khắc gây nên, vết thương lớn ở sườn thắt lưng có thể là Bố Lạc Y nổi giận chém ra..

Thương thế giống như vậy cũng phát hiện được trên người của thi thể Đao Ma khác, trong đó có cả người của cường đạo và đội hiến tế. Xem ra, nơi này đã phát sinh một cuộc hỗn chiến ba phe.

Nhưng hai người Uy Lợi Khắc đã đi đâu?

- Xem em tìm được gì này.

Lộ Thiến chạy về, đưa cho Alan một vật.

Là một tấm da thú không biết tên, bên trên dùng thuốc màu nổi bật vẽ một tấm bản đồ. Nhìn hình dáng bản đồ thì chính là địa hình của Hoang Vu Chi Địa. Bản đồ bắt đầu từ Vẫn Tinh Chi Uyên, bao gồm cả cánh đồng tuyết rộng lớn. Bên trên đó có ký hiệu văn tự của Đao Ma, có tấm bản đồ này làm tham chiếu, hai người Alan sẽ không đến mức mất phương hướng trên cánh đồng tuyết.

Đáng lưu ý chính là ở bên trái bản đồ, chính hướng tây bắc có vẽ bốn vòng tròn. Chúng được dùng thuốc màu đỏ vẽ lên, bên cạnh là một hàng chú thích. Tên Đao Ma viết chú thích này rất nặng tay, đến nỗi hàng chữ viết này còn đậm màu hơn so với những chỗ khác.

Đây nhất định là một nơi quan trọng.

Trên bản đồ còn có một chỗ xám xịt, chính là bắt đầu từ hồ Bất Đông tới bốn chỗ bị vẽ vòng tròn kia, rõ ràng là có ý gì đó.

Alan nhíu mày:

- Chẳng lẽ chính là Thánh Tích?

- Nhưng trên này không có nhiều ký hiệu đánh dấu, chỉ có một tấm sơ đồ phác thảo, chúng ta căn bản không biết khoảng cách thực tế là bao nhiêu. Hơn nữa, chúng ta hẳn là nên đi tìm bọn Uy Lợi Khắc trước chứ?

Lộ Thiến nói.

- Em nói không sai, trước tiên chúng ta ở lại đây một đêm. Ngày mai lại lấy hồ này làm tâm để tìm kiếm xung quanh. Nếu bọn Uy Lợi Khắc đã tới nơi này thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết. Nói không chừng, bọn họ chỉ tạm thời trốn đi, ngày mai sẽ gặp và hội hợp với chúng ta.

Đương nhiên, Alan cảm thấy khả năng sau là không lớn.

Hai người qua một đêm bên hồ.

Tới ngày thứ hai, Alan và Lộ Thiến tách ra hành động, ước định gặp chuyện gì thì sẽ huýt gió cảnh báo. Không lâu sau, Alan chợt nghe thấy ở hướng tây bắc truyền tới tiếng huýt của Lộ Thiến liền lập tức vội vã đi về hướng đó. Khi tới gần chỗ của Lộ Thiến, Alan thấy được mấy thi thể và một món đồ.

Thi thể là của Đao Ma, về phần vật mà Lộ Thiến cầm trong tay, rõ ràng là Liệt Hỏa Quyền Sáo của Uy Lợi Khắc!

...

Đây là bao tay của Uy Lợi Khắc, hừm, Tự Liệt bên trong đã hỏng rồi...

Alan nhanh chóng kiểm tra qua một lượt, rồi ngẩng đầu hỏi Lộ Thiến:

-Em nhặt được ở đâu thế?

-Ở đây.

Lộ Thiến dùng chân đá nhẹ đống tuyết bên cạnh.

Dưới đống tuyết lộ ra một cái lỗ lớn, kích cỡ vừa khớp với bao tay, xem ra là bị chôn dưới tuyết bị Lộ Thiến phát hiện ra. Alan đi một vòng, xung quanh ngoài mấy cổ thi thể của Đao Ma, còn có một số dấu vết khác. Trước hết là một mảnh đất cháy sém màu xanh lục, không biết bị cái gì tàn phá mà lưu lại vị chua cực kỳ nồng đậm, gió thổi cũng không tan. Còn có hai vết tích dài gần mười mét thẳng tắp thành một đường hướng về phía trước, giữa nó còn có một ít Nguyên lực nhàn nhạt được lưu lại.

Xem ra nơi này từng xảy ra một cuộc chiến kịch liệt.

-Không thấy thi thể bọn Uy Lợi Khắc, xem ra, họ đã bị bắt rồi.

Đầu chân mày Alan gần như chau lại với nhau.

Lộ Thiến lo lắng:

-Vậy giờ phải làm sao?

-Đương nhiên là đi cứu họ, anh cũng không có thói quen vứt bỏ đồng bạn của mình.

Alan trầm giọng.

Một cơn gió lạnh úp tới, khiến Uy Lợi Khắc mở mắt, tiếp đến, một trận đau thấu xương từ trên lưng truyền đến. Anh ta theo bản năng muốn đứng dậy, bả vai bị một bàn tay to đè lại. Trong bóng tối nhìn không rõ ràng, nhưng giọng của Bố Lạc Y truyền sang:

-Đừng cử động, bọn chúng đã xử lý giúp anh. Anh không chết được đâu, nhưng đừng làm ra những động tác mạnh.

Uy Lợi Khắc cắn răng:

-Nghe được giọng của cậu thật tốt, chàng to con ạ.

-Tốt gì mà tốt, anh sẽ không quên rằng chúng ta bị Đao Ma bắt chứ.

Bố Lạc Y rên lên một cách chán chường.

Uy Lợi Khắc lúc này vậy mà vẫn cười được:

-Bị một Thiên phu trưởng cấp mười tám, lại thêm Tướng quân Đao Ma cấp hai mươi đốn ngã, cũng không phải là việc gì mất mặt. Quan trọng chính là, chúng ta vẫn còn sống. Tính kỹ lại, còn sống thì còn hy vọng mà.

Anh ta vỗ vỗ đầu, lại hỏi:

-Chúng ta hiện đang ở đâu vậy?

-Không biết, sau khi anh hôn mê, tôi một mình khó chống nổi nên cũng bị hạ gục. Sau đó, bọn chúng che mắt tôi lại, căn bản không cho tôi cơ hội nhìn được đường đi. Tôi chỉ biết từ chỗ đất tuyết kia đi tầm bốn năm ngày đường gì đó, sau đó thì bị ném vào trong nhà lao tối tăm này.

-Nhiều ngày vậy rồi à, hy vọng lão đại sẽ tìm được chúng ta.

Uy Lợi Khắc nói.

Giờ nhớ lại, trận đại chiến hôm đó gần hồ Bất Đông thật sự là kinh tâm động phách.

Sau khi cơn lốc tuyết thổi tan, giống như dự liệu của Alan, hai người Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y tới hồ Bất Đông tập trung. Lúc đó, đội tế ti đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại gần hồ Bất Đông, lúc hai người Uy Lợi Khắc đến, vừa đúng ngay thời điểm cường đạo Đao Ma đang giao đấu với chiến sĩ mười bộ lạc của đội tế ti. Gã thủ lĩnh Đao Ma Bát Tư Ba phát hiện ra họ, cũng nhầm tưởng là người của đội tế ti, vì thế hai người đánh một trận chẳng rõ đầu đuôi cùng gã thủ lĩnh cường đạo đó.

Sau khi chém giết Bát Tư Ba, Uy Lợi Khắc thấy tình thế không ổn, bèn cùng với Bố Lạc Y bỏ chạy. Không ngờ đám Đao Ma đuổi theo, lại còn dưới sự liên thủ của một gã Tướng quân và một Thiên phu trưởng, cuối cùng đánh cho bọn họ một bị thương, một bị bắt. Uy Lợi Khắc tự nghĩ mình chết chắc, nào ngờ vẫn còn cơ hội tỉnh lại, lập tức nảy lên hy vọng. Anh ta giơ tay mò mẫm khắp nơi, phát hiện bàn tay đụng vào nham thạch lạnh băng, chất liệu cứng rắn, cho dù Nguyên lực hai người bọn họ không hề bị giam cầm, cũng rất khó phá tường mà ra.

Lúc này, phía trước vang lên tiếng bánh răng chuyển động, một đường ánh sáng dần dần hé lên, dường như có một cánh cửa đang mở ra. Hai người Uy Lợi Khắc kinh ngạc nhìn lại, bỗng ánh lửa từ phía sau cháy rực, nương theo ánh sáng, hai người nhìn thấy thì ra đằng sau nhà tù này có mấy trang bị phun lửa. Hiện tại mấy trang bị đó đang bắt đầu cháy, ngọn lửa suýt chút nữa đã liếm lên thân hai người.

Uy Lợi Khắc vội vàng đứng dậy, sau lưng nhói lên một hồi. Một đao khi ấy của Tướng quân Đao Ma chém trúng lưng anh ta, gần như muốn chém anh ta ra làm hai. Hiện giờ mới qua có bốn năm ngày, lại chưa được trị liệu cẩn thận, miệng vết thương chỉ vừa mới miễn cưỡng khép lại. Nay vừa động mạnh một chút, da thịt bị xé rách, đau đến mức Uy Lợi Khắc phải nghiến chặt răng. Bố Lạc Y nhanh chóng đỡ anh ta dậy, cả hai lùi về phía sau. Sau mấy lần trang bị phun lửa phun ra nuốt vào, bọn họ lùi dần rồi rời khỏi căn nhà tù tăm tối này.

Thì ra ngọn lửa được dùng để ép họ bước ra từ nhà lao.

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.