Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Khỏi Ám Tinh

Phiên bản Dịch · 1531 chữ

Chương 338: Rời Khỏi Ám Tinh

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Trong thời gian ánh sáng ngắn ngủi kia, có thể nhìn thấy Ôn Toa Bối Lạc ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi. Ở chân núi, có sinh vật cổ quái đông đúc đang dồn lại, không ngừng dâng lên núi. Nhưng khi tới được lưng núi, dường như bọn chúng không dám tiếp tục tiến lên trước nữa, giống như chỗ đó có giới tuyến vô hình nếu vô ý vượt qua sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu.

Lại một đạo sét xẹt qua đỉnh đầu Ôn Toan Bối Lạc, trường y của nữ Nguyên soái bay loạn trong cuồng phong. Có thể nhìn thấy tay phải cô đã vịn vào một cây súng ngắm, cây súng ngắm này cao gần bằng cô. Thân súng sáng bóng hiện hoa văn, hoa văn đẹp đẽ thần bí, Nguyên lực chảy xuôi ở giữa cực lớn, càng khiến người ta khó thốt nên lời. Nó rất giống với súng nhắm, tất nhiên là Nguyên khí Vô Tận Pháo Đài của Ôn Toan Bối Lạc.

Tay vịn vào Vô Tận Pháo Đài, Ôn Toan Bối Lạc cất giọng:

-Tư Mạc Cách, có gan thì lăn ra đây cho bản tiểu thư! Uổng công ngươi xưng là vua của Già Nạp, chỉ biết phái mấy thứ vật hi sinh này ra sao?

Thanh âm của Nguyên Soái Tham Lang cao vút sắc nhọn, quanh quẩn trong quần phong liên miên, truyền khắp ngàn dặm.

Thế nhưng chỉ có tiếng gió đáp lại Ôn Toa Bối Lạc, Tham Lang Nguyên soái hừ một tiếng. Giờ phút này, người phía sau cười nói:

-Người Già Nạp không hiểu ngôn ngữ địa cầu chúng ta, dù cô có gọi trăm lần cũng đừng mong Tư Mạc Cách sẽ đáp lại. Huống chi nếu thật sự gã có gan sẽ không cần cô mở lời mà sớm tới Tử Vong Cốc này rồi.

Vài chùm ánh sáng từ trên trời giáng xuống, trong cột sáng, một người phụ nữ lớn tuổi hơn Ôn Toa Bối Lạc đang mỉm cười. Ánh sáng do tinh hạm chiếu xuống, mái tóc dài của cô ta màu đỏ, bị gió mãnh liệt của Ám Tinh thổi tung bay. Trên khuôn mặt mỹ lệ hàm súc, một vết sẹo nhàn nhạt xuyên qua hàng lông mày bên phải, khiến gương mặt trở nên có chút khó nhìn.

Trang phục của người phụ nữ có màu trắng chủ đạo, trang sức trước ngực là chữ thập màu vàng cùng với khôi giáp có hình hoa hồng đỏ. Khôi giáp tạo hình giả cổ, tương tự với loại giáp toàn thân của kỵ sĩ thời Trung cổ nhưng có cải tiến, tăng thêm độ linh hoạt của hành động, hơn nữa trên giáp còn có hoa văn đạo năng kết hợp giữa trang sức và thực dụng, cũng nói rõ nó không phải lớp phòng ngự tầm thường.

Đây là một bộ phòng ngự ma năng.

Đồ phòng ngự ma năng gần như bao quanh toàn thân này vô cùng hiếm thấy trong Liên bang, bởi vì đây là chiêu bài của Mai Lâm quân đoàn trưởng Hoàng hậu Mân Côi, nó có một cái tên vô cùng lãng mạn ‘Kim Sắc Mân Côi - hoa hồng vàng’. Trước khi năng lực phòng ngự phát động, màu của hoa hồng trước ngực khôi giáp sẽ từ đỏ chuyển thành vàng, bởi vậy được gọi tên như thế. Nhưng vũ khí của Mai Lâm còn có cự kiếm ‘đoạn ngục’, khí chất khác xa với khôi giáp.

Đó là một thanh hung kiếm hình răng cưa, giờ này không thấy bóng dáng đâu, là vì Mai Lam hiện tại không cần chiến đấu.

-Nên đi rồi, Ôn Ny!

Mai Lâm đưa ngón cái lên chỉ chỉ lên trên:

-Nếu không, Thiếu tướng Mễ Luân sẽ sốt ruột.

Ôn Ny là tên gọi của Tham Lang Nguyên soái, cũng chỉ có mấy người bạn thân như Mai Lâm mới có thể gọi cô như vậy. Ôn Toa Bối Lạc duỗi lưng một cái, khẽ thở dài:

-Thật vất vả mới giết tới được Tử Vong cốc, lần này lại phải trở về, thật không cam tâm.

-Về sau sẽ có cơ hội. Huống chi trong Đại Sảnh Ám Hạch cũng không chỉ có một Tư Mạc Cách, Ba Phi của Tê Liệt, Lợi An Phu Sâm của Thôn Phệ, ai ai cũng không dễ dây vào. Ép quá gần, cô định để Hoàng hậu Mân Côi ở đây sao.

Mai Lâm cười cười.

Ôn Toa Bối Lạc lấy mũ quân đội màu trắng xuống, nói:

-Biết rồi, không cần nói giống như là tôi liên lụy tới hành động của mọi người. Ai kêu tên Tư Mạc Cách đó dám đánh lén tinh hạm của tôi, bằng không tôi cũng sẽ không lặn lội từ dãy Ma Hoàn xa xôi đánh tới Tử Vong Cốc.

-Gã ta cũng không biết cô có ở trên tinh hạm, nếu biết cô tới, tên kia sẽ không làm những chuyện như vậy.

Mai Lâm nói.

Ôn Toa Bối Lạc ngẩng đầu lên:

-Mai Lâm, chúng ta trở về đi.

Trên đỉnh đầu, một tinh hạm giáng xuống boong tàu hình tròn. Đợi sau khi Nguyên soái và Mai Lâm đi lên, chùm ánh sáng mới thu hồi về boong tàu. Sau khi tinh hạm khép lại không còn kẽ hở, phần đuôi của tinh hạm phun ra điện hỏa màu xanh thẳm. Thân trước tinh hạm hơi dốc lên, tinh hạm mang theo vô số dải ánh sáng, nháy mắt đã đi xa, trở thành một luồng sáng xiêu vẹo dưới bầu trời đen tối. Tiếp theo, mỗi đạo tia sáng kỳ dị xuất hiện trong không trung, mỗi đạo hào quang đều là một tinh hạm ma năng, chúng từ quân đội của Hoàng hậu Mân Côi rút khỏi Ám Tinh.

Ở trên Ám Tinh, chỉ còn lại mấy trạm gác giám sát.

Sau khi rất nhiều hào quang biến mất, trên bầu trời hắc ám chỉ còn tia sét điện lóe lên. Khi trời đất một mảnh trắng xóa, có thể nhìn thấy dãy núi nơi đây được xưng là Tử Vong Cốc, có một ngọn núi cao ngất, nó chính là Đại Sảnh Ám Hạch. Ở phía sau ngọn núi, sáng lên một mảnh tinh quang dày đặc, đó toàn là phản quang của những con mắt trong núi. Có một quái vật khổng lồ chiếm cứ dãy núi, trên thân thể như nhộng rắn bao trùm rất nhiều xương cốt nhiều đốt, giống như khôi giáp.

Ở mỗi khe hở của đốt xương bên ngoài, có những con mắt kỳ quái, mỗi mắt của con quái vật đều nhìn lên bầu trời. Sau khi ánh điện trên bầu trời biến mất, Tử Vong Cốc vang lên một tiếng rống rất to, trong tiếng rống ẩn hiện oán khí tức giận.

Đó là tiếng gào thét của Hài Cốt Tư Mạc Cách.

Chỉ tiếc, Ôn Toa Bối Lạc ở trong tinh hạm sẽ không nghe được tiếng gào thét này.

Tinh hạm rời khỏi tầng khí quyển của Ám Tinh, sau khi tiến vào không gian bên ngoài tương đối ổn định, Ôn Toa Bối Lạc tắm rửa, tinh thần sảng khoái mà đi vào phòng điều khiển. Sau khi ngồi vào vị trí Hạm trưởng, Ôn Toa Bối Lạc vỗ vỗ tay vịn:

-Mễ Luân, có gì ăn không, ta sắp đói chết rồi. Dây dưa một ngày hai đêm với đám bia đỡ đạn kia ở Tử Vong Cốc ta còn chưa được ăn gì. Hơn nữa người Già Nạp hay là bộc thú của bọn họ, nhìn qua cũng đều là bộ dạng không ngon lắm…

-Người không nên bỏ lại chúng tôi rồi một mình chạy đến Tử Vong Cốc.

Mễ Luân nhíu nhíu mi tâm:

-Như vậy sẽ khiến phó quan tôi rất phiền phức.

-Sợ gì, bọn họ cũng chẳng ăn nổi ta.

Ôn Toa Bối Lạc nói:

-Có điều ta muốn ăn!

-Đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị, tuy nhiên nơi này không phải là trạm không gian ở phòng tuyến nên đồ ăn cũng không quá hợp với khẩu vị của người.

Mễ Luân lắc đầu:

-Đúng rồi, vừa mới nhận được tin tức từ bên phía phòng tuyến… Uhm, tin tức kia khả năng người cũng không muốn nghe đâu.

-Nói đi, chẳng lẽ tên già Tạp Phổ La kia chạy tới rồi?

Ôn Toa Bối Lạc một tay ôm cằm hỏi.

-Cũng không phải, tuy nhiên học sinh của người, Alan đã bị Thượng tướng Lỗ Sâm dùng thủ đoạn cứng rắn mang đi rồi.

Mễ Luân nói xong, có chút lo lắng nhìn về phía Ôn Toa Bối Lạc.

Mái tóc tím của Nguyên soái như nhẹ nhàng bay lên, Ôn Toa Bối Lạc ngẩng đầu, gằn từng chữ:

-Ngươi nói Lỗ Sâm mang Alan đi? Nguyên nhân?

-Dường như là vì vấn đề dùng chung súng trường Hung Hỏa.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.