Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung Phòng

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Chương 335: Chung Phòng

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

-Nói tới Thiếu tướng Khải Sắt Lâm, cô ta luôn lạnh lùng, nghĩ tới cũng khiến người ta sợ hãi. Nào có giống như Trung sĩ Alan, tài giỏi lại dịu dàng, chắc chắn có nhiều cô gái thích.

Alan khôi phục lại tinh thần, tay của Đới Phù không biết từ khi nào đã trượt vào trong áo hắn, đầu đang gối lên trên bờ vai của hắn. Alan có thể nghe được tiếng hít thở theo giọng mũi của cô, thanh âm nghe có chút mờ ám.

Hắn vội vàng đứng lên:

-Tôi đột nhiên nhớ ra bản thiết kế buổi sáng còn có một số chỗ cần chỉnh sửa, tiểu thư Đới Phù, phiền cô lấy tư liệu tới được không?

Đới Phù với đôi mắt xinh đẹp quyến rũ như tơ cũng vươn người đứng dậy, gật đầu rồi đột nhiên ‘a’ một tiếng thật to, người nghiêng về phía trước, dựa trên người Alan.

Alan vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Đới Phù, Đới Phù hạ giọng:

-Chân hình như tê rồi, Trung sĩ hãy để tôi dựa vào một chút đi.

Nhưng đây đâu phải là dựa, gần như cả người đều dán lên trên người Alan rồi. Alan thầm nghĩ nếu tiếp tục như vậy nữa không xảy ra chuyện cũng sẽ xảy ra thôi.

Vẫn may lúc này, có người gõ cửa:

-Trung sĩ Alan, tất cả vẫn ổn chứ?

Là chủ quản Khắc Lâm.

Nghe thấy âm thanh của ông ta, Đới Phù mới vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, sau đó mở cửa cho Khắc Lâm. Khắc Lâm tiến vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn Đới Phù, híp mắt không nói gì thêm rồi đi tới bên cạnh bàn làm việc của Alan:

-Tướng quân bảo tôi tới hỏi xem, công việc trưa nay của Trung sĩ đã tiến hành tới đâu rồi?

Alan bảo Đới Phù mang sơ đồ phác thảo Tự Liệt, mở ra nói:

-Đây là giản đồ Tự Liệt của súng trường Hung Hỏa, nếu có thêm hai ba ngày nữa, tôi có thể đệ trình một bản tư liệu hoàn chỉnh.

-Vậy thật sự quá tốt rồi, Tướng quân nhất định sẽ rất vui. Trung sĩ tuổi trẻ tài cao, tinh lực dồi dào là chuyện tốt. Nhưng ý của tướng quân là, xin Trung sĩ hãy dùng tinh lực vào chỗ cần dùng tới.

Khắc Lâm mỉm cười:

-Không quấy rầy Trung sĩ tiếp tục làm việc nữa.

Ông ta đi tới cửa, liền ồ lên một tiếng:

-Tiểu thư Đới Phù, tôi có một số tư liệu tham khảo muốn giao cho Trung sĩ, cô cùng tôi tới văn phòng một chuyến đi.

Đới Phù không cam tâm mà liếc nhìn Alan nhưng chỉ đành đáp ứng.

Đi vào văn phòng Khắc Lâm, nụ cười trên mặt chủ quản biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng:

-Đới Phù, cô nghe rõ cho tôi, Alan này là người do Tướng quân mang đến. Tướng quân có công việc quan trọng cần hắn hoàn thành, cho nên cô đừng thêm phiền toái cho hắn. Việc này đối với hắn đối với tất cả chúng ta đều tốt.

Đới Phù lập tức sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ đành liên tiếp gật đầu.

-Làm người quan trọng nhất là phải hiểu được vị trí của mình. Nếu không, ngồi xuống vị trí mình không nên ngồi, kết cục khó có thể nói được.

Khắc Lâm phất tay:

-Lui xuống đi, theo dõi Trung sĩ cho tôi. Mỗi ngày hắn làm những gì đều phải báo cáo với tôi.

Bị chủ quản khiển trách một hồi, khi trở lại phòng làm việc Đới Phù đã không còn nhiệt tình như trước, nhìn thấy Alan cũng chỉ cười một cách miễn cưỡng.

Đến buổi tối, căn cứ vào địa chỉ mà Khải Sắt Lâm cung cấp, Alan đứng trước một cánh cửa tự động. Nơi này chính là ký túc xá của sĩ quan, gian phòng của Khải Sắt Lâm ở tầng cao nhất, chiếm cả một tầng của ký túc xá, khẳng định vị nữ Thiếu tướng này sẽ không bị ai đến quấy rầy, cơ mà dù ở nơi khác, chắc chẳng ai muốn tìm chết mà đi tìm cô ta đâu. Hiển nhiên Khải Sắt Lâm đã dặn dò bảo vệ của ký túc xá, khi Alan báo tên của mình cũng không bị bất cứ nghi vấn gì, hắn thuận lợi một đường đến trước cửa lớn phòng của Khải Sắt Lâm.

Chỉ là khi thủ vệ nhìn thấy Alan, ánh mắt tên này có chút cổ quái.

Theo lý mà nói, Khải Sắt Lâm trẻ trung xinh đẹp, Alan có tư cách vào ký túc xá của cô ta cũng nên cảm thấy ghen tị mới đúng. Nhưng ánh mắt của thủ vệ nhìn hắn dường như có chút thông cảm, điều này khiến Alan có chút không thoải mái.

-Vào đi!

Sau khi báo tên mình ở bộ đàm trên cửa, trong phòng Khải Sắt Lâm có tiếng nói. Cửa tự động mở ra, gian phòng khách trắng muốt sạch sẽ hiện lên trong mắt Alan. Mặc dù giờ phút này đang ở trong chiến khu nhưng phòng của một Thiếu tướng đơn giản hơn cả trại lính, chung quy cũng có chút khác biệt. Phòng khách chỉ có mấy món đồ dùng trong nhà đơn giản để trang trí, đều dùng sắc điệu thâm trầm.

Cho dù là phòng khách có ánh đèn lóe lên cũng chỉ khiến người ta cảm thấy mờ ảo. Alan giật mình, loại sắc điệu và ánh sáng này có chút giống với sào huyệt của Vương xà, có lẽ là xuất phát từ thói quen của Khải Sắt Lâm. Hắn đi vào phòng khách, nghe được tiếng nước ở sau đầu. Nước chợt dừng, tiếp theo có tiếng mở cửa, một lát sau, Khải Sắt Lâm chỉ bao quanh người bởi một chiếc khăn tắm đi vào trong phòng khách.

Mái tóc hai màu đen trắng của cô ta tán loạn tự nhiên, trên sợi tóc còn mang theo bọt nước đang nhỏ giọt xuống sàn nhà. Khải Sắt Lâm lộ ra tảng da thịt trắng nõn, đặc biệt là cặp chân dài phía dưới khăn tắm, lộ ra đường cong mê người. Alan có chút lúng túng:

-Hay là tôi đi ra ngoài trước, lát nữa lại vào.

-Đây có là gì, trước lúc mười tuổi, tôi không biết quần áo là gì.

Khải Sắt Lâm không quan tâm mà nói, thậm chí ở ngay trước mặt Alan đã kéo khăn tắm xuống, cảnh xuân chợt xuất hiện.

Alan vội vàng quay mặt đi chỗ khác, khóe mắt mơ hồ nhìn được cơ thể và khuôn mặt Khải Sắt Lâm khi kéo khăn tắm xuống, sau đó vứt khăn tăm đi. Qua một lát, cô ta mới lên tiếng:

-Cậu có thể quay lại rồi.

Cô đã thay một bộ váy rộng thùng thình, chỉ là bộ váy màu trắng kia quá sáng, chất liệu lại quá mỏng. Nếu không phải ánh sáng trong phòng mờ tối, bằng không thì Khải Sắt Lâm mặc và không mặc cũng chẳng khác biệt gì. Thiếu nữ tự mình bá chiếm lấy một chiếc sô pha, hai chân gác lên, cô ôm đầu gối:

-Cho tôi một lý do không lập tức giết cậu.

Alan thất thanh:

-Cái gì?

Hắn chưa từng nghĩ tới, cô bé này vừa ngồi xuống đã nói ra những lời như vậy khiến hắn vốn đã nghĩ sẵn được lời thoái thác hiện tại trở nên bấn loạn. Tính cách của Khải Sắt Lâm quả nhiên không giống người thường.

-Ta rất kiêng kỵ với loại năng lượng kia của cậu, tuy nhiên nó không thể giết được ta nhưng ta luôn cảm thấy đó là một loại uy hiếp.

Khải Sắt Lâm nói thẳng thắn:

-Trực giác nói cho ta biết, để mặc cho loại lực lượng này phát triển, sau này cậu sẽ còn nguy hiểm hơn cả ta.

-Cho nên …

-Cho nên ta cảm thấy vẫn nên giết cậu luôn lúc này, là tốt nhất.

Khải Sắt Lâm nghiêm túc nói.

Đầu óc Alan chuyển động, hiện tại hắn chỉ mang theo Ác ma Lễ Tán ở bên người, nếu chẳng may thật sự phải động thủ, thân phận của Nguyên khí nhất định sẽ bại lộ, đây không phải là điều hắn hy vọng.

Hắn thử nói:

-Giết tôi, cô sẽ giải thích thế nào với Lỗ Sâm?

-Ta sẽ nói với ông ta, cậu tiến vào phòng tôi ý đồ bất chính là được. Ông ta cũng biết, đàn ông vào ký túc xá của ta sẽ xảy ra chuyện gì, trước kia cũng không phải chưa từng có.

Khải Sắt Lâm không hề để ý nói.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.