Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá Trị

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

Chương 323: Giá Trị

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Bỉ Đặc cười:

-Bất kể thế nào, ít nhất trước khi rời khỏi căn cứ Huyết Ưng, đám người kia lại tìm được cảm giác quân nhân. Tôi nghĩ sau khi rời đi, chúng tôi sẽ rất nhớ nơi này.

Giao các công việc sau đó cho trợ thủ xong, Alan và Bỉ Đặc cùng đi ra khỏi xưởng, cũng nói:

-Quân biên nhung rốt cuộc làm sao vậy?

-Cậu không phải cũng hiểu sao?

Bỉ Đặc nhìn hắn nói.

Alan cười cười:

-Anh đang nói tới mấy lời đồn à? Nhưng tôi muốn biết sự thật, như vậy, công tác thu thập tham số của tôi sẽ thuận lợi hơn.

-Thật ra cũng không có gì cả, nói trắng ra, chúng tôi và mấy tên ở doanh Xung Phong cũng giống nhau, đều là tốt thí. Tuy nhiên tôi vẫn rất ngưỡng mộ mấy tên đó, ít nhất bọn họ còn có thể chết trên chiến trường. Chiến trường thật sự!

Bỉ Đặc cúi đầu, khóe miệng gợi lên ý cười. Ánh sáng tàn của mặt trời chiều chiếu lên trên khiến khuôn mặt in đậm một cái bóng sâu thăm thẳm.

Khi Alan đi vào ký túc xá của Bỉ Đặc, hai binh sĩ khác đang so vật tay ở bên trong, người đứng hai bên thì lớn tiếng reo hò. Lúc tên binh sĩ da đen hét lớn dùng sức vật đổ tay của đối thủ, tiếng ồn ào nhiệt liệt vang dậy như muốn tốc bay cả nóc nhà.

-Trung sĩ, cậu đến rồi.

Bỉ Đặc cũng ngồi xổm một bên, trông thấy Alan mới dứng dậy kêu to.

Những binh sĩ khác nháo nhào chào hỏi Alan, đồng thời hỏi han về thời gian thí nghiệm kế tiếp. Trận thí nghiệm lúc chiều khiến họ hưng phấn chết đi được, nếu không phải Bỉ Đặc mang họ đi, bọn họ thật muốn ngây ngốc ở công xưởng chứ chẳng rời đâu. Bỉ Đặc dạt bọn binh sĩ sang một bên, khoác vai Alan:

-Uống rượu không?

Alan lắc đầu:

-Các anh còn giấu rượu trong ký túc xá nữa á.

-Có gì lớn lao đâu.

Một binh sĩ đứng lên:

-Lão tử chính là vì giấu rượu trong binh doanh nên mới bị đá tới quân biên nhung đó.

-Dẹp đi, Tắc Lạc. Sao tôi lại nghe nói cậu nhậu say, phế mất kinh mạch con cháu trưởng quan của mình nên mới bị sung quân đến biên nhung.

Có người lập tức nhảy ra phản bác.

Người nọ thẹn quá hoá giận quát:

-Bỉ Ngải Đức chết tiệt, ngươi cũng chả phải thứ tốt lành gì. Các ngươi còn chưa biết nhỉ, thằng này đã ngủ với con đàn bà của thiếu tá bọn hắn, nếu không cũng sẽ chẳng bị người ta vứt ra quân biên nhung này.

Bọn binh sĩ đều cười rộ.

Bỉ Đặc lúc này mò bầu rượu bằng sắt dưới gầm giường ra, tự nhấp một hớp rồi ném cho Alan.

Alan nhún vai:

-Tôi chả nghĩ tới nghe kể chuyện xong mà còn được uống rượu nữa đấy.

Hắn mở nắp, cũng uống một ngụm, không ngờ rượu này thật cay nồng khiến hắn ho liền mấy tiếng, vứt trả bầu rượu cho Bỉ Đặc:

-Cái trò gì thế này?

-Chúng ta tự ủ đó, cậu phải biết rằng, ngày tháng ở quân biên nhung này rất tẻ nhạt.

Bỉ Đặc cười ha ha, nhưng trong giọng cười đã không còn ác ý như có như không của ngày trước nữa.

Alan thở dài:

-Cái này mà là rượu gì chứ, căn bản chính là cồn mà.

-Hết cách, bình thường, chúng tôi chính là nhờ món đồ chơi này để tự mê hoặc chính mình. Nếu không, mỗi ngày đều đối diện với cái biên cảnh không một bóng người này, chúng tôi sẽ điên mất.

Người da đen vừa thắng trận vật tay khi nãy chỉ vào chính mình:

-Tôi gọi là Ngoã Khẳng, trưởng quan phải nhớ kỹ tôi nhá. Tôi mạnh hơn cả trăm lần mấy thằng đàn bà ở đây đó.

-Nói khoác cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi, chẳng qua chỉ vật tay thắng Cách Ni thôi mà, thực cho rằng mình lợi hại đến tận trời mây á Ngoã Khẳng.

Có người huýt sáo chế nhạo, người da đen lúc này kêu lên oa oa, tiến lên để tranh luận. Đương nhiên, kết quả tranh luận của bọn họ thường sẽ biến thành bạo lực.

-Thật là một đám nhãi ranh ồn chết đi được.

Bỉ Đặc dùng đầu ngón tay móc móc lỗ tai.

Alan gật đầu:

-Nhưng mà sức sống tràn trề.

-Đây cũng là bị bức ra cả thôi, nếu không phải cả ngày huyên huyên náo náo, không chừng sẽ nhịn không nổi cô quạnh mà tự kết liễu luôn.

Bỉ Đặc đi đến ban công, nhìn ra sân tập phía xa:

-Trung sĩ, cậu không tưởng tượng được loại cô quạnh đó đâu. Mấy gia hoả này vốn không sợ chết cũng chẳng màng công lao. Đương nhiên, không thể phủ nhận trong bọn họ vẫn có một số ít kẻ nhát gan. Nhưng, quân đội vứt chúng tôi như vứt một đống rác, không hỏi không rằng. Loại cô lập bị khinh thường thế này sẽ giết chết chúng tôi mất.

-Loài người ấy mà, thường muốn không ngừng chứng minh giá trị của mình. Bất luận là giá trị về mặt nào cũng được, đó đều là sống, hoặc có thể nói đấy là minh chứng cho sự tồn tại. Nhưng một khi bị vứt ra quân biên nhung, cậu sẽ bị coi như không khí, cũng chẳng có gì để cậu chứng tỏ bản thân nữa. Ở đây lâu rồi, cậu sẽ cảm thấy chính mình còn không bằng cục đá ven đường. Ít nhất cục đá còn có khi bị người ta đạp trúng, còn chúng tôi, ngay cả tư cách cản đường cũng chả có.

Bỉ Đặc uống tiếp ngụm rượu:

-Sẽ chẳng có ai quan tâm chúng tôi sống hay là chết, mấy nhân vật lớn kia không thèm để ý tới đâu. Chúng tôi không có nhiệm vụ, có đôi khi tấn công tiểu bộ lạc Ma Đao cũng thuần tuý chỉ vì nhàn rỗi chẳng có gì làm thôi. Công văn bên trên gửi xuống, cũng chẳng qua là đi theo sự thay đổi của chiến tranh, nên biên cảnh cũng phải thay đổi theo, chúng tôi cũng theo đó mà chuyển đổi vị trí mà thôi.

-Sao lại như vậy?

Alan cau mày:

-Tôi nghĩ đối với Liên bang, mỗi binh sĩ đều có giá trị cả.

-Bởi vì nơi này cách Trái đất quá xa, dù chính phủ Liên bang không có loại suy nghĩ đó nhưng tầm mắt của Tổng thống Mạc Bỉ Đặc cũng không thể nhìn đến những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi được.

Bỉ Đặc cười tự giễu:

-Vì vậy, ở chiến trường Minh Vực tinh này, đương nhiên do một vài ông lớn nói thế nào là thế đấy.

Về điểm này, Alan trái lại rất thấu hiểu. Không lâu trước đây, hắn suýt nữa đã bị Lỗ Sâm xử tử mà tố cáo của Thượng tướng hoàn toàn chỉ đến từ một phía. Giống như Bỉ Đặc nói vậy, trên chiến trường ngoại vực Minh Vực tinh này, lời của Lỗ Sâm quả thật đủ để định đoạt tất cả.

-Buổi chiều cậu để mấy tên nhãi kia làm thí nghiệm, đã gián tiếp giúp họ thể hiện được giá trị của mình một lần.

Mắt nhìn vào trong ký túc xá, Bỉ Đặc cười cười.

Hai ngày sau, Alan báo cáo chi tiết kết quả thí nghiệm vòng thứ nhất cho Bối Lý.

Sau khi Bối Lý nghe xong, gật đầu:

-Trung sĩ, vậy theo cậu dự tính, còn cần bao lâu thì có thể đưa vào sản xuất?

-Ngày mai sẽ tiến hành đợt thí nghiệm vòng hai như thường lệ, theo tính toán của riêng tôi, tiến hành thêm hai đợt thí nghiệm nữa thì có thể hoàn thành việc thu thập tham số. Kế tiếp sẽ sản xuất một lô vũ khí số lượng có hạn trước đã, rồi tiến hành một hai lần thí nghiệm thực chiến nữa. Nếu như thành công, sẽ có thể chính thức bắt đầu quy trình sản xuất và đưa vào sử dụng. Cả quá trình, đại khái cần thời gian khoảng một, hai tháng.

Alan trả lời.

Bố Lý liền vui vẻ:

-Tốc độ này đã rất nhanh rồi, nếu thành công, thành tích cậu đạt được cũng đủ để thăng cấp Thượng sĩ.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.