Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tranh Không Có Đúng Sai, Chỉ Có Lập Trường

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

Chương 307: Chiến Tranh Không Có Đúng Sai, Chỉ Có Lập Trường

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Thượng tá Đường Ni xoa xoa tay nói:

-Bối Lý, hành động lần này do ông chủ trì. Cũng không cần đợi đám người Tử Vong Truyện Bá nữa, đợi bọn họ phái binh đuổi tới, nói không chừng chúng ta đã quét qua chiến trường rồi.

Bối Lý tay vịn trên sa bàn chiến thuật, nghiêng nghiêng nói:

-Vậy thì, kế hoạch lần này, tên là Gió nổi!

Cuồng phong thổi qua!

Alan hít thở, hai mắt híp lại, nhìn về hướng tây nam. Ở trên sân thượng của tòa nhà ký túc xá, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của đồi Thiết Mộc. Ở nơi đó đang ẩn giấu ba bộ lạc của Đao Ma, mà hai ngày nay từ khi trở về căn cứ, bên trên lại chậm chạp không có động tĩnh gì. Mỗi khi nghĩ tới binh sĩ Liên bang bị Ma Đao cắt từng miếng thịt, cắt thịt uống máu, trong ngực hắn như đang có ngọn lửa thiêu đốt.

Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Kha Kiệt Tư nói trên chiến trường hỗn loạn không có thỏa hiệp, chỉ có một bên diệt sạch, chiến tranh mới có thể dừng lại. Đao Ma ăn thịt người, nhân loại dùng máu của Đao Ma làm chất đốt. Thù hận của hai bên không biết tiềm tàng từ khi nào, điều duy nhất có thể khẳng định là sự oán hận này sẽ chỉ càng sâu đậm hơn chứ không thể hóa giải.

Chiến tranh không có đúng sai, chỉ có lập trường.

-Cậu ở đây sao?

Thanh âm của Kha Kiệt Tư vang lên sau đầu.

Alan kinh ngạc quay đầu lại, Thiết tá dùng cánh tay giả kia đặt nhẹ lên mũ quân đội trên đầu để không bị gió thổi bay đi.

Kha Kiệt Tư cũng nhìn về hướng đó, nhẹ nhàng nói:

-Gió nổi lên rồi!

Alan nói:

-Trận gió này có khi nào dừng lại không?

-Không sai, gió chỉ thổi theo hướng này, không thường có đâu.

Kha Kiệt Tư lạnh nhạt nói.

Alan vươn tay ra, cảm nhận hướng gió, gật đầu nói:

-Đúng vậy, lúc trước gió đều là từ hướng khác thổi tới. Gió hôm nay, sao lại thổi từ đông bắc tới, đây là gió mùa sao?

-Gần như vậy, hàng năm vào tháng năm tháng sáu mới có hướng gió như vậy.

Kha Kiệt Tư cúi đầu nói:

-Cho nên đây cũng là thời điểm cho chúng ta hành động.

-Ngài nói là?

-Giống như cậu nghĩ, chúng ta và hai căn cứ khác đã lên kế hoạch tiến hành một hành động liên hợp, tên của hành động là Gió nổi.

Kha Kiệt Tư hừ lạnh:

-Gió nổi gió nổi, chính là vì đợi hướng gió thay đổi. Alan, đội của cậu đã được sắp xếp vào danh sách chiến đấu ngày mai. Hôm nay nhớ kỹ hãy nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn có việc!

Alan đứng thẳng người, tay đặt trước ngực:

-Tuân mệnh, thưa Trưởng quan!

Kha Kiệt Tư mỉm cười phất tay, Alan vui vẻ rời đi, hắn phải nói tin tức tốt lành này cho những người khác.

Mấy ngày nay, đám người Uy Lợi Khắc cũng đang có một cục tức chưa trôi.

Hiện tại cũng đến lúc phát tiết rồi!

Trận chiến ở hoang địa Phong Thực lúc trước, đội ngũ của Alan tổn thất năm binh sĩ, hiện giờ đã được bổ sung toàn bộ. Binh sĩ mới tới báo danh đối với Alan không có nghi vấn giống như đám người Nạp Tư lúc trước, có thể chịu đựng qua trận chiến núi Thú Nha mà không chết, thực lực của Alan tự nhiên không cần kẻ nào dại dột đi nghi ngờ nữa. Huống chi trong tiểu đội này còn có Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y đều là người dũng mãnh, tân binh đều thấy vẻ vang vì được phân đến tiểu đội này.

Alan trở lại ký túc xá, công bố hành động Gió nổi, mọi người cảm xúc kích động, hận không thể lập tức xuất phát đi đánh Ma Đao. Đương nhiên là không thể được, chỉ đành chuẩn bị thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức. Alan tĩnh tọa một đêm, rèn luyện Nguyên lực. Tới hôm sau khi tập hợp, cả người đã vào trạng thái tốt nhất.

Mặt trời mọc, cửa lớn của căn cứ Huyết Ưng mở ra, từng chiếc xe tải vận chuyển binh sĩ từ trong căn cứ đi ra ngoài. Thượng tá Bối Lý lần này huy động một ngàn binh sĩ biên chế chiến đấu, bao gồm gần trăm sĩ quan và ba Thiếu tá.

Chỉ để lại Thiếu tá Lư Đạt cùng với ba trăm quân coi giữ, đội xe trừ xe tải vận chuyển ra, còn lại bố trí hai xe chiến đấu bộ binh toàn địa hình. Thượng tá lái xe việt dã của mình, theo đoàn xe cùng xuất phát.

Đoàn xe trùng trùng điệp điệp tiến tới phụ cận đồi Thiết Mộc, cách khoảng năm mươi km thì dừng lại, hai xe chiến đấu bộ binh mỗi xe dẫn theo trăm chiến sĩ đang tản ra hai bên triền núi. Quân đội chủ lực xuống xe đi bộ, lấy phương thức hành quân gấp đi về phía đồi núi.

Tới chạng vạng, đồi núi hiện ra trong tầm mắt, Bối Lý hạ lệnh. Binh đoàn đặc thù lên trước, trăm binh sĩ này cầm trong tay súng phun lửa. Mười người một đội, được sĩ quan chỉ huy thống nhất tiến lên đồi, bắn ra từng đợt hỏa long về phía cây Thiết Mộc ở hướng đông bắc.

Lập tức, ánh lửa ngút trời, cả bầu trời được nhuốm màu đỏ. Gió mùa từ phía sau thổi tới khiến thế lửa không ngừng lan về phía tây nam, rất nhanh đã cháy non nửa quả đồi.

Thế lửa cùng nhau, đại diện cho hành động tác chiến chính thức bắt đầu. Giờ phút này quân đội của hai căn cứ ở bên kia đồi đang đợi lệnh, sớm đã chỉnh lý xong một dải cách lửa, đợi Đao Ma tự dẫn xác tới chịu chết.

Chờ đợi là loại cảm giác dày vò, binh sĩ của căn cứ đều dồn hết sức vào một trận lớn hơn. Vẫn may không khiến mọi người đợi quá lâu, đã bắt đầu nhìn thấy có Ma Đao đang từ trong ngọn đồi bị lửa cháy kia chạy ra.

Quan chỉ huy của căn cứ thấy vậy, liền lập tức hạ lệnh công kích. Vì thế cách một ngọn đồi to như vậy, Bối Lý còn ở phía đông bắc đã có thể nghe được tiếng súng từ bên kia truyền tới.

Chiến đấu bắt đầu, nhưng kết thúc cũng rất nhanh. Nhìn thấy bầu trời tây nam bắn lến tín hiệu màu xanh lục, Bối Lý nhíu mày, nhưng vẫn để hai xe chiến đợi mệnh lệnh bắn ra đạn vôi dập tắt lửa.

Cứ như vậy sau hơn một giờ, ngọn lửa lớn ở ngọn đồi đã bị áp chế, đợi khi gió thổi tan hết khói, Bối Lý bắt đầu để quân chủ lực tiến vào ngọn đồi. Không biết sao, trong lòng ông ta vẫn có một bóng ma bao phủ.

Tác chiến quá thuận lợi, hơn nữa kết thúc nhanh hơn so với mong muốn của ông ta.

Alan đi theo người bên mình xâm nhập vào trong ngọn đồi, doanh địa mà ngày đó hắn phát hiện ra gần như bị đốt sạch chỉ còn lại rất nhiều hài cốt. Trên doanh địa chỉ còn rất ít thi thể Đao Ma, xem ra Đao Ma đã biết mà rút lui.

Không quá lâu, hai vị Thượng tá An Đồ và Đường Ni dẫn theo người của mình tới hội hợp. Vừa gặp mặt Bối Lý, thượng tá An Đồ trầm giọng nói:

-Đây có thể là cạm bẫy.

Thượng tá Bối Lý tim nhảy thật mạnh, hỏi:

-Chuyện gì?

-Đao Ma mà chúng ta chặn ở bên kia cực kỳ ít, theo thống kê hậu chiến của chúng ta, không tới hai trăm người!

Thượng tá An Đồ khẽ thở dài:

-Chỉ sợ bộ lạc Đao Ma đã rời đi trước khi chúng ta tới, chỉ để lại nhân mã giải quyết hậu quả thôi.

-Nếu là vậy, bọn họ đã đi đâu?

Thượng tá Bối Lý cau mày.

Ban đêm, gió thổi mãnh liệt. Minh Vực Tinh vừa tối, nhiệt độ hạ thấp, gió thổi điên cuồng sắc như đao. Mà ngay cả lính gác trực đêm, cũng không muốn lộ người trong gió đêm.

Lộ Đức xoa xoay tay run lên, thổi phù phù quay về trạm gác. Trong phòng gác ấm áp khiến thân thể anh ta ấm trở lại, lại nhìn đồng đội của mình, đã dựa vào góc tường ngủ gật.

-Tôi nói này Kiệt Thụy, như vậy không tốt đâu. Nếu để trung sĩ Lộ Dịch nhìn thấy, tôi cũng sẽ bị mắng đó.

Lộ Đức tức giận vỗ người đồng đội của mình, không ngờ được thân thể đối phương mềm nhũn ngã trên mặt đất. Lúc này Lộ Đức mới nhìn thấy, toàn thân người động đội này dựa vào tường kia đều là máu!

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.