Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiềm Lực Của Nhân Loại

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Chương 305: Tiềm Lực Của Nhân Loại

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Con mắt Alan lóe lên ánh sáng:

-Nguyện cống hiến sức lực.

-Được đi theo ta. Chúng ta đã cùng với hai căn cứ khác triển khai hành động lần này, do ba căn cứ liên thủ, phạm vi bao quát 500km xung quanh căn cứ. Khu vực của mỗi chi đội đều có khác nhau, ngươi và hai vị Trung sĩ Ma Đức, Diệp Phong là một tổ. Có vấn đề gì không?

-Đương nhiên không có.

Hai người rời đi càng xa.

Buổi chiều, đám người Alan liền rời căn cứ. Nhiệm vụ lần này đặc biệt, để tiện cho bọn họ hành động căn cứ đã phân xe Phù du ma năng một chỗ ngồi. Ngoại hình của xe Phù du ma năng cũng giống với mô tơ trên nước nhưng nhỏ và tinh xảo hơn nhiều, hoạt động dựa vào Năng nguyên Ma phương, đế trần giống như tấm ván trượt tuyết có thể sản sinh ra phản trọng lực, từ đó khiến xe Phù du có thể chạy ở đa số địa hình.

Quan trọng hơn là, nó vô cùng kín tiếng, giảm thấp tỷ lệ bị Đao Ma phát hiện lại nâng cao được tính cơ động, thật sự là công cụ có lợi nhất cho hành động lần này. Điều khiển xe Phù du cũng đơn giản, sau khi dần quen thuộc, đến cả khổ người lớn như Bố Lạc Y cũng có thể thoải mái lái được.

Một đội sáu người nhanh chóng rời khỏi căn cứ, dựa theo khu vực Kha Kiệt Tư chỉ định mà đi tới. Vận tốc cao nhất của xe Phù du có thể đạt tới là một trăm km, suy xét từ thể hình và động lực, nó không phải là công cụ lục hành nhanh nhất. Thế nhưng ở phần đuôi của nó có trang bị động cơ gia tốc, thời điểm cần thiết có thể tăng tốc gấp đôi cũng đủ để bỏ xa bất cứ kẻ theo đuôi nào.

Sáu chiếc xe Phù du hiện lên trên hoang địa. Lần đầu tiên điều khiển loại phương tiện giao thông này khiến cho Uy Lợi Khắc hưng phấn thỉnh thoảng lại kêu to. Đến tận sau khi rời khỏi căn cứ 50~60km, anh ta mới im ắng trở lại, tránh âm thanh quá lớn mà làm hỏng nhiệm vụ.

Ngầy đầu tiên kết thúc không có kết quả, mấy người tìm kiếm một nơi tránh gió trên hoang địa để qua đêm, vây thành vòng lửa trại, ngược lại cũng có hương vị khác. Alan đánh một con thuộc loài nguy hiểm của Minh Vực Tinh ở phụ cận, nhìn bộ dạng như là sói nhưng lại có hai cái đầu, vóc người lại nhỏ hơn nhiều so với sói Cuồng giác. Sói hai đầu rất gầy, nhưng chân lại vạm vỡ, sau khi bỏ lông đi được cắt thành miếng đặt trên lửa nướng, một lát sau liền ngửi thấy mùi thơm của thịt.

Uy Lợi Khắc nuốt nước miếng, giơ tay ra muốn lấy miếng thịt sói đã chín đều kia, lại bị Alan dùng sống dao ngăn cản.

-Đừng vội.

Alan lắc đầu, từ ba lô lấy ra một bình sắt nhỏ, từ bên trong đổ ra chút bột rắc lên trên thịt nướng:

-Đây là bột thì là mà tôi lấy trộm từ phòng bếp, biết là có thể được sử dụng trên đường mà.

Bột thì là rơi chạm tới thịt sói, lại dùng lửa nướng đến thật hấp dẫn, lúc này khiến mọi người đều bất giác nuốt nước miếng. Alan dùng dao găm cắt một miếng nhỏ, để lên đĩa đá đưa tới trước mặt Lộ Thiến.

Thấy mọi người chép miệng, bộ dạng như nhẫn nhịn sắp không chịu được hắn mới bật cười:

-Hiện tại có thể ăn rồi.

Lập tức mọi người như bay ra tranh nhau, Ma Đức cắn một miếng thịt sói, chỉ cảm thấy mùi thịt đầy khoang miệng. Hơn nữa phần thịt ở đùi sói thật sự săn chắc, nhai cũng phải dùng hết sức.

Y ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, thở dài:

-Chúng ta lại không biết, hóa ra kỹ thuật nướng thịt của Trung sĩ Alan so ra còn hơn cả đao pháp.

Alan cũng cầm một miếng thịt từ từ nhai rồi nói:

-Trước kia khi còn sống trong rừng, chỉ có thể dùng biện pháp này để làm đồ ăn. Khi đó cũng không có được loại gia vị như bột thì là này đâu, nhiều nhất cũng chỉ là tìm được chút bột muối trên tảng đá rồi chế làm gia vị, hương vị còn kém xa so với cái này.

Nghe vậy Diệp Phong ngẩn ra:

-Cậu không phải là người của nhà Bối Tư Kha Đức sao?

Tới Minh Vực Tinh gần nửa năm, thân phận của Alan sớm đã không còn là bí mật gì nữa, Diệp Phong biết cũng không có gì kỳ lạ.

Alan lắc đầu:

-Trước lúc tôi mười tuổi, đều sống ở mặt đất.

Chỉ mấy lời ít ỏi nhưng ai cũng nghe ra được, cuộc sống như vậy chắc chắn là không dễ dàng gì.

Bố Lạc Y lúc này nói:

-Trước khi tôi được bắt tới Babylon cũng đã sống ở hoang dã. Tuy nhiên là sống chung với tộc nhân, cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng có không ít sự vui vẻ.

-Anh sẽ có cơ hội đoàn tụ với vợ con, đến lúc đó, có thể đón họ lên Babylon.

Alan nói.

Bố Lạc Y đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại khẽ thở dài:

-Nếu như có thể đón tất cả mọi người lên Babylon thì thật là tốt.

Uy Lợi Khắc vỗ vỗ vai anh ta:

-Anh chàng to lớn, việc này không thể.

-Thật sự là không thể, chỉ cần tài nguyên vĩnh viễn nằm trong tay quý tộc và Liên bang, cuộc sống trên mặt đất sẽ không được cải thiện.

Diệp Phong đột nhiên nói.

Alan kỳ quái nhìn anh ta.

Ma Đức nói:

-Trung sĩ Diệp xuất thân từ mặt đất, từng gia nhập vào quân phòng giữ của mặt đất. Vì biểu hiện ưu tú nên được tiến cử với đoàn phòng bị của Thiên Lang Tinh, mới có cơ hội tới Minh Vực Tinh.

Y lại nói thêm:

-Thật ra việc này cũng khó trách Liên Bang, nếu chính phủ Liên bang không làm như vậy, thì không có tư cách chinh chiến ngoại vực. Nếu chia đều tài nguyên ra, căn bản không thể đánh nổi những cuộc chiến tranh cao cấp. Nói cho cùng, địa cầu chúng ta quá nghèo.

Tai Lộ Thiến khẽ động, gật đầu bổ sung:

-Lão nhân trong nhà ta cũng thường nói như vậy nhưng ông lại nói, gen của nhân loại tương tự với người Ngải Đạt Hoa Tinh, cho nên các ngươi cũng có được tiềm lực kinh người. Chỉ là chủng tộc của các ngươi đối với cả vũ trụ này còn rất trẻ, cần có thời gian để các ngươi phát triển. Nếu tất cả đều thuận lợi, đại khái qua ba mươi mấy ngàn năm nữa, tinh vực của các ngươi sẽ dần dần phồn vinh.

Mọi người cười khổ, vị điện hạ này nói thật nhẹ nhàng nhưng ai biết được sau ba mươi mấy ngàn năm sẽ có bộ dạng như thế nào?

-Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn bận lắm đó.

Alan ăn hết thịt sói, vỗ vỗ tay, từ trên xe Phù du lấy xuống một chiếc túi ngủ ổn định nhiệt độ.

Mọi người cứ như vậy qua hết một đêm.

Sáng sớm hôm sau, đám người Alan tiếp tục tiến thêm 20km, sau đó lại tiến vào ngọn đồi Thiết Mộc. Nơi này sinh trưởng loài cây Thiết Mộc giống cây khô, cho nên cây cũng giống như tên. Xe Phù du vừa lên một sườn núi thấp, phóng tầm mắt nhìn thấy một rừng cây Thiết Mộc rậm rạp, máy truyền tin của Alan vang lên, tiếng của Kha Kiệt Tư xuất hiện trong bộ đàm:

-Báo cáo vị trí hiện tại của các cậu.

-Vừa tới đồi Thiết Mộc.

Alan nói, tiếp theo là lấy dụng cụ hướng dẫn trên xe Phù du xuống rồi báo tọa độ hiện tại của tổ.

-Rất tốt, gần chỗ các cậu, có một lô vật tư loại nhỏ để tiếp viện cho đội bị mất liên lạc, ta muốn các cậu qua đó điều tra.

Kha Kiệt Tư cho tổ Alan tọa độ rồi bổ sung thêm:

-Cẩn thận một chút, có thể là bộ lạc Đao Ma đang hoạt động. Nhớ kỹ, sau khi phát hiện đừng hành động thiếu suy nghĩ, đem tin tức về mới là nhiệm vụ của các cậu.

-Vâng thưa Trưởng quan.

Chấm dứt truyền tin, Alan ra hiệu để mọi người tập trung bên cạnh:

-Có việc để làm rồi.

Tới tọa độ mà Kha Kiệt Tư chỉ định, một chiếc xe tải chở hàng lật nghiêng trên mặt đất. Phụ cận có một số vết máu và hai thanh súng trường, nhưng không phát hiện được thi thể.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.