Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chi Viện

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Chương 298: Chi Viện

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Lại để hai người Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y bổ sung.

Bố Lạc Y tay cầm Dã Man Đồ Sát, hai mắt đỏ ngầu, dù Nguyên lực không còn lại bao nhiêu, trên người lại chằng chịt vết thương nhưng anh ta không có vẻ gì sợ chiến. Người Cao Địa kích hoạt năng lực chuyên chú, tạm thời quên đi sự mệt mỏi và đau đớn của cơ thể, ngược lại chiến ý tăng vọt. Anh ta quát lớn một tiếng, Nguyên lực bắt đầu khởi động, trên trọng phủ như có huyết quang chảy xuôi, nhắm chuẩn kẻ địch, Bố Lạc Y học theo Alan, quét ra một búa sát đất.

Một búa này của anh ta thậm chí hơn cả uy lực đao của Alan.

Dã Man Đồ Sát phát ra một tiếng rít, quét đứt mấy cái chân kỵ lang. Bố Lạc Y xoay một vòng, hai tay cầm búa lấy eo làm trục rồi lại chém ra một lượt. Những nơi trọng phủ vươn đến, khôi giáp của kỵ sĩ Đao Ma liền biến hình vụn nát, tứ chi dập nát bay ra, lập tức bị chém thành một đống vụn bay tứ tán, mùi máu tanh trong sơn địa lại nồng thêm mấy phần.

Uy Lợi Khắc không nhào về phía lang kỵ mà xông đến vách đá dưới sườn sơn đạo. Nguyên lực bắt đầu khởi động, một quyền đánh mạnh vào vách đá. Vách đá chấn động, mấy vết nứt lách tách kéo dài, đủ lan bốn năm mét lên phía trên, thân núi vỡ ra, từng khối nham thạch lớn nện xuống ầm ầm. Uy Lợi Khắc vội vàng phi thân rút lui, tảng đá to vừa hay nện vào những lang kỵ đang liều mạng xông về phía trước.

Lập tức có bốn năm kỵ sĩ bị nện cho tan xương nát thịt, lại có mấy kỵ sĩ bị đá rơi xuống sơn đạo, ngã nhào xuống vách núi bên kia. Lang kỵ phía sau phanh gấp, đụng vào đồng bạn, trận thế hỗn loạn.

Tướng quân Ma Nhân dưới chân núi thấy thế, từ trong lỗ mũi phun ra hai luồng khói nhẹ, hừ một tiếng, xách đao bắt đầu đi lên sơn đạo.

Sau một lúc hỗn loạn, kỵ sĩ Cuồng Lang nhanh chóng khôi phục trật tự. Nhìn ra được bọn chúng có huấn luyện, hoàn toàn không phải kỵ sĩ bộ lạc nhỏ có thể sánh bằng. Hơn mười kỵ sĩ nhảy xuống xông về phía trước, nhanh chóng dọn sạch chướng ngại trong sơn đạo, lang kỵ phía sau dồn hết sức, trong một lát sơn đạo đã sạch sẽ, lập tức thúc sói chạy như điên. Mấy người Alan hít sâu một hơi, lại nghênh đón tiếp.

Lang kỵ chưa đến, mưa mâu đã đến trước. Mười kỵ sĩ đầu tiên động tác như một, xách mâu liền ném, nhân lúc cơn mưa mâu này yểm hộ, lại có lang kỵ khác ở giữa chen qua, theo sát phía sau tấn công đến. Sự phối hợp ăn ý có thể dùng từ kín kẽ không chê vào đâu được để hình dung, Alan nhìn mà da đầu run lên.

Đây mới là chỗ thực sự khó giải quyết của kỵ sĩ Cuồng Lang.

Cốt đao trọng phủ múa may, liên tục đẩy đoản mâu ra. Mà trong phút chốc bận rộn đó, lang kỵ đã tới. Alan vừa hạ thấp trọng tâm cơ thể liền phải chống sự tấn công của lang kỵ. Không ngờ khi cách còn chưa đến một mét, kỵ sĩ chân kẹp một cái, giác lang lập tức chân sau chống mạnh xuống đất, từng con bay lên không trung, vượt qua khoảng cách ba mét, từ đỉnh đầu đám người Alan bay qua, rơi vào giữa trận.

-Không xong rồi!

Alan kêu to, muốn quay người giết lại nhưng lại có lang kỵ xông đến cuốn lấy bọn hắn.

Kỵ sĩ Cuồng Lang rơi vào giữa trận kêu lên kỳ quái, huy động cốt đao hoặc trường mâu giết chóc binh sĩ trong trận. Các chiến sĩ nhân loại không ngờ kẻ địch lại chơi chiêu này, nhất thời sơ suất không có phòng bị. Khi phục hồi lại tinh thần thì trước mắt đã không còn là khuôn mặt quen thuộc của đồng bạn mà là giác lang và Đao Ma dữ tợn.

Máu tươi phun ra.

Binh sĩ bình thường không phải là đối thủ của kỵ sĩ Cuồng Lang, chỉ có tinh nhuệ như Nạp Tư mới miễn cưỡng có thể chống lại. Bởi vì lang kỵ vào trận, không gian sơn đạo lại có hạn, các sĩ quan có lòng cứu viện ngược lại bị đẩy ra phía ngoài, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Đúng lúc này, tiếng thét dài vang lên, trường đao của Kha Kiệt Tư kéo một đường điện quang rơi vào trận, người cũng theo đao nhảy vào, những nơi chạm đến lang kỵ đều bị chém đầu. Thiếu tá ra tay, trong nháy mắt hơn mười kỵ sĩ bị giết, nhưng binh sĩ tử thương thê thảm. Trận chiến đến giờ phút này, trăm người khi đến hiện chỉ còn lại không đến hai mươi người.

Bên kia, mấy người Alan cũng đã tới lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Trước mắt bọn họ đều là lang kỵ, mỗi phút mỗi giây đều có binh khí từ những góc độ khác nhau tấn công tới. Điều đám người Alan nghĩ đã không phải là phòng thủ, mà tấn công trở thành lựa chọn duy nhất. Nhiều khi bọn họ chỉ có thể lựa chọn bị thương, đổi lấy cơ hội giết binh địch. Nhưng cho dù là vậy, cùng với thương thế tăng lên, tay chân mấy người dần có chút rã rời.

Lộ Thiến bắn một phát đoạt liền ba mạng, phi thân lùi về phía sau, khi xoay người muốn bắn lại phát hiện đạn đã dùng hết. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể rút ra dao găm phòng thân rồi xông về phía trước. Đầu vai bị một bàn tay đè xuống, Lộ Thiến kinh ngạc nhìn về phía sau. Kha Kiệt Tư lắc đầu:

-Đủ rồi điện hạ, nếu để người cũng bị thương thì ta biết ăn nói thế nào với Nguyên soái.

-Còn lại giao cho ta đi.

Kha Kiệt Tư nhào mạnh về phía trước, trường đao chĩa ra, điện quang tung hoành, đao khí kích động, đẩy lui mấy tên lang kỵ đang tấn công mãnh liệt mấy người Alan.

Kha Kiệt Tư nhân cơ hội ném mấy người Alan về phía sau, sau đó nhào vào quân địch. Trường đao chĩa về đâu thì nơi đó không kẻ địch chọi lại, chiến đao Cương Ưng kéo theo điện quang sấm sét, giết cho quân địch người ngã sói nhào. Khí thế của Kha Kiệt Tư quá lớn, áp đảo tất cả.

Nhưng Alan biết, nếu không tới lúc bất đắc dĩ thì vị Đại tướng Kha Kiệt Tư quân mình tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay. Phải biết rằng tướng quân Đao Ma còn chưa ra trận, từ đó có thể thấy tình thế quân mình đã tồi tệ đến mức không thể tệ hơn.

Mỗi lần Alan hít thở đều cảm thấy quanh thân đau như lửa đốt. Hắn đã không đếm được bản thân mình trúng bao nhiêu mâu, bao nhiêu đao. Hiện giờ hắn vẫn có thể đứng hoàn toàn là nhờ Ác Ma Lễ Tán thỉnh thoảng truyền qua một tia tinh túy sinh mạng, giúp hắn kéo dài thể trạng. Về phần hai người Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y thì khắc ấn đã sớm biến mất, thể lực cũng cạn kiệt, ngay cả đứng cũng không nổi.

Thấy kỵ sĩ Cuồng Lang bị Kha Kiệt Tư dùng đao ngăn lại, Alan biết đây là cơ hội hiếm có, tranh thủ thời gian khôi phục Nguyên lực thể năng, thêm một lần đánh cược.

Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng reo:

-Nhìn kìa, nhìn bên kia.

Có người chỉ về phía vùng hoang địa Phong Thực.

Alan bớt chút thời gian nhìn lại, trên hoang địa khói bụi cuồn cuộn, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xa long đang lái về phía này.

Đó là viện quân của căn cứ.

Viện quân đến không thể nghi ngờ khiến tinh thần mọi người trên núi rung lên. Tướng quân Đao Ma kia cũng nhìn về phía xa long một cái, lập tức rít gào một tiếng, dùng ngôn ngữ Đao Ma rống to. Lang kỵ đang giằng co với Kha Kiệt Tư lập tức lùi về sau, đồng thời nhường đường. Kha Kiệt Tư biết tướng quân Đao Ma muốn đích thân ra tay, gã yên lặng kiểm tra mình. Nguyên lực vừa rồi đã tiêu hao non nử, nhưng nếu chi viện đến thì hẳn không thành vấn đề.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.