Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Ký Của Cô Giáo

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Chương 289: Nhật Ký Của Cô Giáo

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

-Qua chỗ ta này.

Ôn Toa Bối Lạc cũng không hề quay đầu.

Alan đi tới bên cạnh cô:

-Rất vui được gặp lại, cô giáo.

Ôn Toa Bối Lạc cúi thấp đầu, chiếc mũ quân đội cài xéo như bị bàn tay vô hình đè nặng xuống, dù cho cuồng phong có mãnh liệt hơn nữa cũng không cách nào thổi bay chiếc mũ trên đầu Nguyên soái.

Dưới nắng, quân hiệu Thiên Lang trên mũ sáng thành một vệt màu đỏ, bóng mũ che khuất mất non nửa khuôn mặt của Ôn Toa Bối Lạc, Alan chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi màu vàng kim óng ánh, cùng đôi môi đang cong nhẹ thành một nụ cười mỉm.

-Cậu mới chẳng vui mừng đâu. Nhất định đang nghĩ cái cô Ôn Toa Bối Lạc không có trách nhiệm này lại vứt học trò của mình trên một hành tinh, ba tháng trời chẳng hỏi han tới.

Giọng nói của Ôn Toa Bối Lạc hoà cùng tiếng gió, hình thành một loại ý vị đặc biệt.

Alan cười cười không đáp.

-Ừm, cậu cao hơn rồi.

Ôn Toa Bối Lạc gật đầu:

-Xem ra đám người Bối Lý kia không nhẹ tay.

Dưới ba tháng huấn luyện này, Alan lại cao hơn một chút, đã đứng tới bả vai của Nguyên soái. Bão cát của Minh Vực tinh dường như cũng mài mất mấy phần ngây thơ trên người hắn, đường nét cơ thể trông sâu sắc hơn xưa, nhìn qua có vẻ thành thục hơn không ít.

Ôn Toa Bối Lạc hài lòng:

-Bối Lý đã báo thành tích của cậu cho ta nghe, đặc biệt là trong lần khảo hạch cách đây không lâu. Nếu là đối với người khác, ta sẽ nói rằng làm không tệ. Nhưng đối với cậu, nó vẫn còn hơi kém một chút.

-Xin cô giáo chỉ dạy.

Alan chột dạ.

Ôn Toa Bối Lạc giơ tay gõ gõ đầu hắn:

-Xem cậu kìa, mới tý tuổi đầu đã nghiêm chỉnh như vậy, càng nhìn càng giống ông ngoại cậu lúc trẻ.

Alan rất muốn hỏi cô Hoắc Ân khi trẻ trông như thế nào nhưng rồi vẫn nhịn xuống.

Ôn Toa Bối Lạc lắc lắc đầu:

-Chiến lược các cậu sử dụng trong khảo hạch cùng hành động thực tế, ta đều đã đọc qua từ tư liệu. Chỉ có thể nói, cách làm của cậu quy quy củ củ, thám thính tình hình quân địch, chi viện chiến hữu, chém giết tướng địch, hoàn toàn đều y khuôn mẫu như sách vở. Nhưng thuần thục thì đủ mà thiếu linh động, hoàn toàn không có phong cách của cô giáo ta đây.

-Alan, ta hy vọng sau khi bồi dưỡng cậu, dù không thể thành Nguyên soái thứ ba của Liên Bang, ít nhất cũng có thể lăn lộn tới cái chức Thượng tướng.

Giọng điệu của Ôn Toa Bối Lạc ung dung, cứ như Nguyên soái và Thượng tướng dễ như việc thò tay vào trong túi:

-Vì vậy, cậu cần phải hiểu, thân là người làm tướng, cần phải có ánh mắt nhìn xa trông rộng hơn người bình thường. Ví dụ như ta, ta chú trọng kết quả và hiệu suất hơn.

Alan mơ hồ nắm bắt được điểm trọng yếu trong lời nói của Ôn Toa Bối Lạc, hắn hỏi:

-Ý của cô là trong khảo hạch, thật ra hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ còn có thể đề cao hơn nữa?

-Cậu cũng coi như không quá ngu dốt.

Ôn Toa Bối Lạc vui vẻ.

-Dựa trên báo cáo về các cậu mà ta được đọc, hai đội Diệp Phong và Ma Đức tiến tới chi viện ba đội còn lại, còn đội ngũ của các cậu thì chủ công kiến chúa, phải không?

Ôn Toa Bối Lạc hỏi.

Alan gật đầu.

-Vậy cậu có từng nghĩ rằng, nếu cả ba đội cùng công kích, thời gian hạ gục kiến chúa sẽ rút ngắn rất nhiều?

Ôn Toa Bối Lạc lại nói.

Alan đáp lại:

-Quả thật là vậy, nhưng lúc đó ba đội bọn Cáp Bột...

-Vấn đề chính là chỗ này.

Ôn Toa Bối lạc cười lạnh:

-Ba đội bọn Cáp Bột không chịu phối hợp trước. Nếu ta dẫn đội, đồng đội như vậy vứt thì vứt, đừng mơ ta chia người đi cứu họ. Còn nếu liên hợp với hai đội còn lại, có thể nhanh chóng kết thúc chiến đấu. Vả lại, sau khi diệt mất kiến chúa, đám kiến đao tự nhiên sẽ tản mác, cũng tương đương với việc giúp ba đội bọn Cáp Bột một tay. Nếu chúng ngay cả một chút thời gian này cũng không chống đỡ nổi, chết trận cũng đáng đời.

Alan không phản bác được lời nào, hắn bây giờ có chút hiểu được phong cách chiến đấu của vị cô giáo này của mình.

-Alan, cậu cần phải hiểu được, trên đời không có chiến tranh nào không có người chết, tướng lĩnh có ưu tú hơn nữa cũng chẳng cách nào cam đoan khi đã vào một trận chiến người phía bên mình không bị tổn hao một chút nào. Cái mà họ có thể làm chỉ là tận lực giảm bớt thương vong. Rất tàn khốc, trong mắt quan chỉ huy, chiến tranh luôn là một trò chơi với những con số. Cái được mất cần cân nhắc, cũng chỉ có những con số mà thôi.

Ôn Toa Bối Lạc chắp tay sau lưng, nhìn về quả cầu lửa thật lớn phía chân trời:

-Không ai là hoàn mỹ vô khuyết cả, cho dù là danh tướng, phía sau thanh danh hiển hách cũng vác đầy tội ác đen tối không thể cho người khác biết được. Bọn họ sở dĩ được gọi là danh tướng mà không phải tội nhân chiến tranh, đó là vì thành tích, công lao của họ hơn xa những thứ máu tanh mà đôi tay họ đã gây ra.

-Chỉ cần ánh hào quang đủ rực rỡ, ai sẽ để ý tới những tối tăm ẩn sau ánh sáng ấy. Người làm tướng, hướng thẳng đến mục tiêu còn những tiểu tiết thứ yếu, phớt lờ cũng được.

Nói đến đây, Ôn Toa Bối Lạc khẽ cười:

-Có biết mấy năm nay vì sao ta có thể việc gì cũng dẫn đầu, còn lão Tạp Phổ La chỉ có thể hít bụi phía sau không? Chính vì ta biết bản thân mình cần làm gì, còn Tạp Phổ La thì có quá nhiều tầng băn khoăn. Ta kiên quyết tiến thủ, một phần nguyên nhân rất lớn cũng do bị ép buộc vì căn cơ không thâm hậu như Tạp Phổ La.

-Nhưng ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, đời người nếu không thể tuỳ ý bay lượn, đi bước nào phải tính bước đó thì còn gì vui?

Alan nhìn về nữ Nguyên soái.

Ánh nắng chiều tà phủ lên người cô một tầng hồng quang tươi đẹp, ánh sáng màu đỏ nhảy nhót như ngọn lửa đang cháy, giống như cuộc đời rực lửa của Ôn Toa Bối Lạc vậy.

Hắn tựa hồ hiểu Ôn Toa Bối Lạc thêm một chút.

-Đúng rồi, cái này cho cậu.

Ôn Toa Bối Lạc đưa ra một quyền vở thật dày:

-Đây là nhật ký tòng quân của ta, ghi lại một số sự kiện giao thủ với người dị tinh mấy năm nay. Nếu cậu rảnh rỗi thì xem nhiều một chút, chỉ là ta không có phân loại theo hệ thống, nói chung khi đọc sẽ có chút loạn.

Alan vui sướng nhận lấy:

-Không sao, em quen rồi.

Hưu Đốn lúc dạy hắn về Ma Phương Tự Liệt cũng không có thói quen tiến hành theo tuần tự trước sau, thêm một Ôn Toa Bối Lạc, Alan cảm thấy vấn đề cũng chẳng là bao. Huống chi, bản bút ký tòng quân này ghi lại những kinh nghiệm quan trọng của Ôn Toa Bối Lạc khi chiến đấu cùng các cường tộc tại Ước Đốn, đây là những kiến thức không học được từ trong sách vở, có ích lợi không thể đo lường trong việc hiểu thêm về người dị tinh cùng chiến lược tác chiến khi đối mặt với họ của Alan.

Alan nhận quyển bút ký:

-Ngày mai cô giáo phải đi rồi?

-Ừ, tối nay sẽ gặp lão già Lỗ Sâm kia, mai phải trở lại phòng tuyến rồi.

Giọng Ôn Toa Bối Lạc hời hợt.

-Lần trước nghe Thượng tá Bối Lý nói rằng, gần đây phòng tuyến vũ trụ có chút căng thẳng?

-Không có gì ghê gớm lắm đâu, mấy gã cường đạo người Ni Nhĩ Mỗ ngoài hành tinh kia đừng hòng qua được ải của ta.

Ngữ khí của Ôn Toa Bối Lạc tràn đầy tự tin.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.