Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Á Sắt

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Chương 219: Á Sắt

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Áo dài mặc lên người hắn có chút rộng, có thể là vì suy xét đến việc giấu trộm con của Vương xà dưới áo để mang về Babylon, Alan cũng không ngại vấn đề hình tượng của mình.

Vận mệnh lúc nào cũng bất công, cùng lúc với việc Alan thắng lợi trở về, Khoa Đa Phu cảm giác mình như con bạc thua mất cả chì lẫn chài.

Một việc tưởng chừng như nắm chắc chín mười phần, cuối cùng lại hỏng mất.

Sau nhiều ngày không liên lạc được Huyết Thủ, Khoa Đa Phu chỉ phái thầy dạy chiến kỹ của y đi tìm tung tích tên sát thủ, kết quả La Bá Đặc chỉ tìm được cái đầu của Huyết Thủ.

Còn thi thể của y, đáng thương thay là đã bị bạo lang và những loài nguy hiểm khác gặm đến chỉ còn lại khung xương.

Về phần Huyết Thủ chết như thế nào, chết trong tay ai đã trở thành một bí ẩn.

Dù sao, thời điểm La Bá Đặc tìm được thi thể của y, Huyết Thủ đã chết rất nhiều ngày.

Huống chi dựa trên một đống hài cốt, nhãn lực của La Bá Đặc có tốt mấy nữa thì cũng đừng mơ tìm ra nguyên nhân cái chết của Huyết Thủ.

Khoa Đa Phu chỉ biết chính mình không những thua mà còn thua rất thảm nữa.

Huyết Thủ gần như là hy vọng cuối cùng của y, Khoa Đa Phu nghĩ mãi mà không hiểu, một tên sát thủ cấp mười tám vì sao lấy không được mạng của Alan?

Hắn chỉ mới cấp mười một mà thôi.

Mặc kệ Khoa Đa Phu có chịu thừa nhận hay không, sự thật vẫn rành rành ra đó.

Vì thế, đứng trước cửa sổ một căn phòng bên trong lâu đài Ô Gia Lặc, rõ ràng mùa đông chưa đến nhưng Khoa Đa Phu lại cảm thấy rất lạnh.

Lạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!

-Đồ vô dụng!

Hải Đức Lý Khắc mắng chửi lạnh lùng, bàn tay thường ngày vẫn nâng ly rượu hoặc bút vẽ, nay cầm theo một dây roi dài đầy gai nhọn.

Theo cánh tay Hải Đức Lý Khắc vung lên, roi dài lưu lại trong không trung một quỹ tích đỏ sậm, mỗi roi thật mạnh tạo thêm một vết thương mới trên người La Bá Đặc.

La Bá Đặc cởi trần, xích sắt khoá lấy hai tay và xương quai xanh của gã, cố định gã lên trên vách tường, khiến gã không thể động đậy chút nào, chỉ có thể mặc cho Hải Đức Lý Khắc quất.

Trên người La Bá Đặc máu thịt mơ hồ, không biết đã hôn mê bao nhiêu lần.

Nhưng chỉ cần gã hôn mê, một thùng nước lạnh thấu xương đủ cho gã tỉnh lại, rồi lại lần nữa rơi vào địa ngục.

Gai ngược hình móc câu trên roi không những nhuộm đầy máu mà còn dính đầy thịt vụn.

Mỗi lần nó tiếp xúc với thân thể của La Bá Đặc, gai ngược sẽ móc xuống một ít da thịt của gã.

Mới đầu La Bá Đặc còn có thể nhẫn nại, nhưng sau mười phút liền không ngừng kêu gào thảm thiết và cầu xin.

Cho đến bây giờ, gã chỉ muốn chết, chết ngay lập tức, chỉ tiếc là Hải Đức Lý Khắc không cho gã được như ý.

Sau khi La Bá Đặc hôn mê lần nữa, Hải Đức Lý Khắc ném dây roi cho một tên hộ vệ:

-Ta muốn hắn ngày mai đúng thời điểm này mới chết, nhớ kỹ, một phút cũng không được lệch.

Người hộ vệ trung niên vẻ mặt dữ tợn gật đầu, sau đó liền cho người đi lấy thuốc cấp cứu.

Nếu Hải Đức Lý Khắc muốn La Bá Đặc ngày mai mới chết thì gã chớ mơ tưởng chết ngay bây giờ.

Ở phòng kho tư nhân của Hải Đức Lý Khắc có vài loại thuốc có thể kích thích tiềm lực con người.

Cho dù sắp chết, cũng có thể kéo dài thêm một ngày.

Hải Đức Lý Khắc dùng khăn sạch lau tay, trên đó dính vài giọt máu đỏ.

Sau khi chà lau sạch sẽ, tiện tay vứt khăn xuống đất, sau đó nói với một bóng người ẩn trong tối:

-Đi theo ta, đã đến lúc đi gặp người anh không ra gì của con rồi.

-Vâng, thưa cha.

Người nọ bước ra từ trong bóng đen, gã có một mái tóc màu xanh thẫm mềm mại, ngũ quan dịu dàng, thanh tú, trên sống mũi là cặp kính không gọng, mặt mang một nụ cười nhàn nhạt.

Gã vẫn còn là một thiếu niên, cả người có một hương vị vô cùng sạch sẽ đối lập hẳn với những thứ âm u trong nhà tù này.

Trong bốn mươi lăm phút Hải Đức Lý Khắc dày vò La Bá Đặc, tầm mắt của thiếu niên vẫn dừng trên người La Bá Đặc chưa từng dời đi.

Trên gương mặt gã, từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười mỉm ôn hoà.

Vì thế, mặc kệ nụ cười mỉm này trông có vẻ thân thiết thế nào nhưng trong mắt của tên hộ vệ cầm roi, không thể nghi ngờ vẫn là nụ cười của ác ma.

Đó là một trong những đứa con của Hải Đức Lý Khắc - Á Sắt, khi gã đi ngang qua người tên hộ vệ, khiến cho một hộ vệ từng làm qua không ít chuyện máu tanh vẫn không khỏi sinh ra cảm giác lạnh cả người.

Ánh mắt của thiếu niên giống như cái nhìn của một loài động vật máu lạnh nào đó.

Khoa Đa Phu nhìn một đám mây không ngừng trôi ở nơi xa, tâm tình chán nản, u ám như đám mây đen kia vậy.

Sau khi trở về, La Bá Đặc liền bị mang đi, đến giờ vẫn không chút tin tức, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Khoa Đa Phu cũng không rảnh bận tâm đến tên thầy dạy chiến kỹ này, y bây giờ cũng tự mình khó mà bảo toàn.

Hải Đức Lý Khắc chắc chắn sẽ hỏi tội y, điểm ấy không cần hoài nghi.

Khoa Đa Phu thậm chí đã nghĩ tới chạy trốn nhưng sau khi nhìn thấy mấy gã hộ vệ cấp mười ngoài cửa, y liền bỏ đi chủ ý này.

Dù Hải Đức Lý Khắc nói rằng mấy tên hộ vệ kia được phái đến để bảo vệ y nhưng Khoa Đa Phu sao mà không biết, đây không phải bảo hộ mà là giám thị.

Không hề gõ cửa, cũng chưa từng cho Khoa Đa Phu bất kỳ thời gian chuẩn bị nào, Hải Đức Lý Khắc cứ vậy mà đẩy cửa vào.

Khi Khoa Đa Phu nhìn thấy lão mới hoảng hốt cúi người chào hỏi.

Đến lúc nhìn thấy một thiếu niên tinh tế dịu dàng đứng sau lưng lão, Khoa Đa Phu gần như rặn từ trong miệng ra hai chữ:

-Á Sắt.

Không ai rõ ràng hơn so với y, đứa em nhìn như ngoan ngoãn dịu dàng này của y, thực chất còn âm hiểm ác độc hơn so với bất cứ ai.

Khoa Đa Phu còn nhớ rõ trong một lần sinh nhật, đứa em này đã lấy một con bọ cạp độc ra để làm quà cho y, hại y thiếu chút nữa đã bị con bọ cạp kẹp chết.

Sau đó, Á Sắt còn có thể giả vờ một bộ dáng vô tội như hết thảy không liên quan gì với nó vậy.

Từ lúc Hải Đức Lý Khắc vào phòng liền không nói gì, lão bước đến cửa sổ, khoanh tay nhìn ra ngoài.

Á Sắt thì bình tĩnh cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tìm cái ghế dựa ngồi xuống.

Gã trông như một học sinh ngoan ngoãn, đặt một cuốn “Chính trị và triết học” lên chân mình rồi làm động tác lật sách nhè nhẹ, cứ vậy ngồi trong phòng đọc sách.

Bầu không khí có vẻ hết sức quỷ dị.

Trán Khoa Đa Phu toát ra mồ hôi lạnh, y không hiểu rốt cuộc Hải Đức Lý Khắc có ý gì.

Lúc này, y rốt cuộc đoán không ra dụng ý của cha mình.

Trong phòng chỉ vang lên âm thanh lật sách của Á Sắt, tiếng soạt soạt soạt không ngừng quẩn quanh bên tai Khoa Đa Phu.

Rõ ràng chỉ là một tiếng động rất êm, rất nhẹ nhưng lúc này rơi vào tai Khoa Đa Phu lại càng ngày càng lớn.

Tới cuối cùng, Khoa Đa Phu suýt nữa phải thét lên, y muốn Á Sắt khép cái cuốn sách chết tiệt kia lại.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.