Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọ Ngựa, Ve Sầu Và Chim Sẻ (1)

Phiên bản Dịch · 1536 chữ

Chương 198: Bọ Ngựa, Ve Sầu Và Chim Sẻ (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

-Thì thiếu gia muốn nhanh chóng lấy lại mặt mũi chứ sao.

Tên béo lại nhắm mắt lại, biến về bộ dạng vô hại:

-Bây giờ tính sao, đuổi tiếp hay là về?

-Đi về trước, chúng ta chạy hơi xa rồi. Bên cạnh thiếu gia chỉ có ba phế vật, tao không yên tâm.

-Cũng phải, coi như tiểu tử đó gặp may, để cho hắn sống thêm một hai ngày nữa.

Hai người quay về, không đến một lát đã biến mất trong rừng.

Alan vừa định xuống, đột nhiên trong lòng khẽ động, nín thở nấp trong tán cây.

Sau mười phút, hai hộ vệ đó lại quay lại, tóc mào gà ngó đông ngó tây mới nói:

-Có lẽ đi xa thật rồi, xui xẻo thật, còn tưởng rằng tiểu tử đó trốn ở gần đây, có thể dụ nó ra chứ.

-Không sao, về nhanh lên, tao đói rồi.

Tên béo vỗ vào lớp thịt cuồn cuộn ở bụng mình.

-Đúng là tên phàm ăn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng đã đi thật sự.

Lúc này Alan mới trượt từ trên cây xuống.

Đó là hộ vệ của Địch Á Ca, từ đối thoại của họ, Địch Á Ca quả nhiên muốn kiếm chuyện với hắn.

Hai hộ vệ đó đều có trình độ khoảng cấp mười lăm, hơn nữa kinh nghiệm dày dặn.

Nếu hai người liên thủ, Alan chỉ có thể quay đầu chạy.

Hắn không hề sợ hai người này nhưng không ngu đến mức cho rằng có thể chính diện tiêu diệt được hai hộ vệ cấp mười lăm.

Hai người này không phải là thứ mà sát thủ có Nguyên lực không cao, kết hợp không ăn ý ở phố Đen có thể so sánh.

Nếu cho Alan cơ hội, hữu tâm vô tính, tiêu diệt từng người cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Khoảng cách bốn cấp còn chưa đến mức không có cách nào xóa đi.

Địch Á Ca tỏ rõ ý muốn đối phó với Alan, bây giờ hắn đương nhiên có thể bất chấp tất cả mà tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Nhưng nếu Địch Á Ca không từ bỏ, cho dù hắn có chạy đến khu vực cấp E cũng sẽ bị đuổi theo.

Gần như không suy nghĩ nhiều, Alan quay về theo đường lúc đến, định theo dõi hai hộ vệ đó để tìm Địch Á Ca.

Cũng phải tạo ra ít rắc rối cho Địch Á Ca, để y không thể không kiêng nể gì mà đuổi giết mình.

Còn về xử lý Địch Á Ca, Alan cũng chỉ nghĩ qua thôi.

Địch Á Ca là con cháu của gia tộc Cách Lan Đặc, trừ phi Alan có thể xử lí sạch sẽ, nếu không chỉ cần có một hộ vệ chạy về, Bối Tư Kha Đức trừ việc khai chiến với Cách Lan Đặc chỉ có thể giao Alan ra.

Alan không định xử lý Địch Á Ca nhưng có thể gây rắc rối cho y, một số rắc rối đủ để khiến y phải suy nghĩ cẩn thận về hành động của mình.

Trong hai hộ vệ thì tên béo đó hiển nhiên là chuyên gia truy tìm dấu vết.

Alan không dám theo sát quá, sợ bị đối phương phát hiện ngược lại.

Còn về theo dõi người khác trong rừng, Alan rất có tâm đắc, hắn hoàn toàn không cần cố tình dùng mắt để nhìn.

Mùi, dấu chân, thậm chí là phản ứng của chim thú đều sẽ cung cấp đủ thông tin cho hắn.

Hắn giữ khoảng cách gần 1 km với đối phương, theo từ xa, lén lút mò theo hai hộ vệ đi về hướng của Địch Á Ca.

Một con sói dữ đang đè thấp cơ thể xuống, nó ẩn người trên khối nham thạch ở sườn núi.

Bên dưới nó, hai con thỏ tuyết đang gặm cỏ gần héo khô ở bên suối.

Thỏ tuyết là loài động vật cảnh giác, nhưng dù là động vật gì, khi ăn cũng sẽ nơi lỏng cảnh giác.

Sói dữ nhẫn nại đợi sau khi thỏ tuyết ăn xong giây lát mới đột nhiên bật ra khỏi nham thạch, nhanh như tia chớp lao vào con mồi của mình.

Cơ thể sói dữ đứng thẳng lên, trong giây phút bay lên không trung, không khí vang lên tiếng phá không sắc nhọn, một khẩu súng chiến xoay tròn với tốc độ nhanh như kích điện bắn đến.

Giữa không trung bắn xuyên người sói dữ, thậm chí Nguyên lực mà súng mang theo làm vết thương trên người nó toạc ra mấy.

Máu sói bắn tung tóe khiến hai con thỏ tuyết ở bên dưới bị sợ đến mức chạy mất luôn tung tích.

Nháy mắt từ thợ săn trở thành con mồi, sói dữ quẫy đạp mấy cái dưới đất rồi ngừng thở.

Địch Á Ca nhảy từ trên sườn xuống, ba hộ vệ vội vàng chạy theo sau y.

Một chân y dẫm lên xác sói, giơ tay nhấc súng chiến lên, lập tức có hộ vệ cầm máy quét lên răng kiếm của sói dữ để đăng ký chiến tích của Địch Á Ca.

Còn về bản thân Địch Á Ca, y đang bực bội lấy súng chiến trên tay bắn loạn vào dòng suối, tạo nên những bong bóng nước và mấy con cá tuyết to béo nổi lên.

-Những Loài nguy hiểm đáng chết đó chạy đi đâu hết rồi, từ sáng đến giờ mới giết được có hai con sói dữ, chả có ý nghĩa gì.

Địch Á Ca đột nhiên chĩa chiến súng vào hộ vệ đang thu thập tin tức con mồi:

-Các ngươi đi quanh đây tìm xem có ổ sói hay tổ thằn lằn khổng lồ hay không, giết từng con phải giết đến bao giờ, ông muốn diệt cả ổ chúng nó luôn.

Các hộ vệ lộ sắc mặt khó xử:

-Thiếu gia, chúng tôi không thể để cậu lại một mình.

-Mẹ kiếp, không lẽ ta sợ Loài nguy hiểm chắc? Hơn nữa, thằng béo chết tiệt và Lỗ Đức cũng sắp về rồi, có gì mà phải lo lắng.

Các hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau.

-Đi nhanh!

Địch Á Ca quát lên, như thể có ý cầm súng chiến đâm họ.

Ba hộ vệ đành gật đầu đồng ý, mỗi người phụ trách một hướng tản ra xa.

Địch Á Ca mới ôm súng ngồi xuống, lẩm bẩm:

-Cũng không biết đám người Lỗ Đức đã đuổi kịp được tiểu tử đó chưa?

Vừa dứt lời, một thân hình to khỏe đột nhiên xuất hiện, nhảy từ sườn cỏ xuống, chấn động đến mức Địch Á Ca suýt bay người từ đất lên.

Nhìn ra, chính là hộ vệ béo và tóc mào gà quay về.

Tên béo sờ sau đầu, ngượng ngùng nói:

-Thiếu gia, chúng tôi để mất dấu hắn rồi.

-Mất dấu rồi à?

Sắc mặt Địch Á Ca trầm xuống:

-Trước đó không phải ngươi nói, ngươi là dân ngành trong nghề theo dõi sao? Không lẽ ta nghe nhầm.

Trán tên béo lấm tấm mồ hôi hột:

-Thiếu gia, cái này… Tôi là dân ngành không sai nhưng có lúc cũng sẽ thất thủ, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.

Địch Á Ca hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của gã nữa.

Tên mập và Đầu mào gà được xem như cao thủ trong đám hộ vệ, Địch Á Ca không thể đối đãi cứng rắn với bọn gã như với những hộ vệ khác.

Huống chi, y còn muốn cậy vào hai người này để bắt gọn Alan.

Cuối cùng còn nghĩ nên để thằng nhóc kiêu ngạo đó chết theo kiểu nào, Địch Á Ca có dự tính riêng cả rồi.

Đáng tiếc y nghìn tính vạn tính, lại chưa từng tính đến Alan gan to bằng trời, lẩn trốn ở đám cỏ gần sườn núi.

Như con sói dữ lúc trước, cả người dán lên sườn núi, mượn bụi cỏ che giấu thân hình của mình.

Hắn nín thở khiến khí tức của cơ thể không phát tán ra bên ngoài, cũng không động sát tâm, sẽ không đến mức dẫn đến sự chú ý của cao thủ phía đối phương.

Nhưng bên trong cơ thể Alan, Nguyên lực lại thôi động với tốc độ thong thả cố định.

Nên biết, bất kể là cường giả nào muốn phát huy lực lượng cao nhất đều không tránh khỏi quá trình làm nóng lấy đà mới có thể đem chiến kỹ Nguyên lực đẩy đến đỉnh cao.

Sau khi đến đỉnh, qua một lúc sẽ lại hạ xuống, đây là quy luật tự nhiên.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Từ chương 201 sẽ là 25 TLT! Mong mọi người vẫn ủng hộ truyện nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.