Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáng Tạo Tương Lai (2)

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Chương 145: Sáng Tạo Tương Lai (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Về phần đám nhóc Mân Lệ, chúng kỳ thực là người Đen!

- Người Đen?

Alan thầm nghĩ, lại là một danh từ mới.

- Chính là người nhập cư trái phép. Mỗi năm, mỗi tháng luôn có một số người thông qua phi hạm giao thông để lén tới Babylon. Những người này trước tiên họ sẽ ở phố Đen một thời gian, sau đó dựa vào bản lĩnh mỗi người, giống như mạch nước ngầm hòa vào các nơi của Babylon. Bọn họ có thể sẽ trở thành nô lệ, nô lệ các loại tính chất đều có. Người có bản lĩnh khá một chút, thì có hy vọng đảm nhiệm những công việc có tính chất như hộ vệ. Mà bất kể là loại nào, bọn họ cũng sống tốt hơn là so với ở mặt đất. Bởi vậy, người Đen luôn không giảm. Ở phía sau, thậm chí còn có một số gia tộc thao túng. Nếu không, đâu có nhiều người nhập cư trái phép như thế.

Uy Lợi Khắc lắc lắc đầu:

- Nhưng không phải tất cả người nhập cư trái phép đều có thể thuận lợi tiến vào Babylon, giống như cha mẹ của đám trẻ Mân Lệ, khi tới được Babylon thì bị đội canh gác bắt và đuổi về mặt đất. Mà những đứa trẻ như Mân Lệ, đều nhân lúc loạn lạc mà chạy trốn vào, cuối cùng lưu lạc tới phố Đen. Tôi thử thu nhận bọn chúng, hy vọng bọn chúng không đau khổ như lúc tôi còn nhỏ. Ít nhất, có một nơi có thể ngủ.

- Được rồi, tôi biết là có chút không biết tự lượng sức mình. Nhưng dù được làm lại, tôi cũng sẽ làm vậy. Người luôn cần một chút niềm tin, để mấy đứa trẻ này sống tiếp chính là niềm tin của tôi.

Alan gật đầu, hắn vỗ vỗ vai Uy Lợi Khắc:

- Tôi có thể hiểu được, tôi cũng có một số việc liều lĩnh phải làm, cần hoàn thành.

Thiếu niên đứng lên, vịn vào cửa sổ nói:

- Đi tới Babylon, tôi nhìn thấy một thế giới vô cùng rộng lớn. Muốn sống tiếp ở thế giới này cũng không dễ dàng, để kiên trì tín niệm của mình thì càng khó. Chúng ta đều cần có lực lượng, một phần lực lượng đủ để chống đỡ chúng ta kiên trì với niềm tin của mình. Cho nên, Uy Lợi Khắc, cùng làm với tôi đi!

Hắn quay đầu lại, lộ ra một nụ cười ấm áp:

- Tương lai, luôn cần chúng ta đích thân đi sáng tạo lấy.

Uy Lợi Khắc trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khó hiểu, có kích động, có chờ mong. Anh ta cười hắc hắc:

- Nếu không phải làm cùng anh, tôi cũng sẽ không ở đây. Không phải sao, Alan thiếu gia?

Trở lại lâu đàu cổ đã là hoàng hôn, dường như vì cuối tuần nên xe bay trên bãi đậu xe công cộng của lâu đài lại nhiều hơn.

Khi Alan xuống xe liền thấy Khoa Đa Phu và Lôi Nạp. Khoa Đa Phu cười hì hì chào hỏi với Alan, còn Lôi Nạp thì căm tức nhìn hắn, chỉ chút nữa là muốn chạy tới nuốt chửng hắn rồi.

Điều này khiến Alan nhớ tới những gì A Đại Nhi đánh giá về Lôi Nạp.

Người huynh đệ này của hắn quả nhiên giống y đúc bạo long, luôn có vẻ nóng nảy.

Đưa mắt nhìn Alan đi về phía dực tháp của mình, Khoa Đa Phu cười híp mắt:

- Biết không? Lôi Nạp, tiểu huynh đệ này của chúng ta rất tài giỏi đấy, nó còn giết cả Văn Sâm đấy.

- Văn Sâm?

Lôi Nạp nhíu mày:

- Không nhớ nổi là ai.

- Được rồi, một tên ở nhánh bên thôi, có chút bản lãnh. Đáng tiếc, dã tâm quá lớn, thủ đoạn hạng ba. Muốn trừng trị thiếu gia Alan nhà chúng ta, kết quả lại bị người ta chém mất hai tay ở Mộ Sắc, hiện tại đã trở thành một tên phế vật rồi.

Khoa Đa Phu liếc mắt:

- Lôi Nạp, ngươi không quan tâm chút nào tới chuyện này sao?

Lôi Nạp hừ một tiếng, không trả lời.

- Ta nói này, chúng ta có phải là nên liên thủ đối phó với vị tiểu huynh đệ này của chúng ta không nhỉ. Ta lại nghe nói, thành tích của hắn ở Lê Minh Chi Nhận khá tốt đó. Cứ như vậy thì trưởng lão sẽ suy nghĩ để hắn tiến vào danh sách người thừa kế. Hơn nữa ta còn nghe nói, hắn sẽ cùng Hưu Đốn học tri thức về Ma Phương Tự Liệt đó!

Khoa Đa Phu trầm giọng:

- Nếu không nhân lúc hắn còn chưa tiến vào trung tâm gia tộc hãy xử lý hắn trước, tương lai khẳng định sẽ trở thành đại họa của ta và ngươi!

Lôi Nạp lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Khoa Đa Phu cũng không gấp, an tĩnh chờ đợi đáp án của gã.

Sau một lát, Lôi Nạp lại nói rằng:

- Khoa Đa Phu, tháng sau ta cùng cha đi tới chiến trường ngoại vực.

Khoa Đa Phu giật mình kinh hãi:

- Nhanh như vậy? Dựa theo quy định, ngươi có thể năm sau mới xuất chinh!

- Ta sẽ không đối phó với Alan, như vậy sẽ chỉ khiến ông nội xem thường ta thôi.

Lôi Nạp nhìn về bầu trời sao vô tận trên đỉnh đầu:

- Đúng vậy, ta sẽ đi ngoại vực trước. Ta sẽ dùng chiến công thực sự để nói với ông nội, ai mới là người thừa kế có tư cách nhất.

- Đó sẽ không phải Alan bò lên nhờ sự yêu thích của ông nội, cũng không phải là người biết tận dùng tâm cơ giống ngươi.

Lôi Nạp không nể mặt:

- Khoa Đa Phu, ta nghĩ ngươi đã quên thân phận của mình rồi. Chúng ta quan hệ huyết thống trực hệ, chinh chiến ngoại vực mới là vũ đài của chúng ta. Còn ngươi thì sao, ngươi đã giống một con heo nhánh bên rồi, chỉ biết dùng thủ đoạn dơ bẩn, không dám trực diện nhìn đối thủ của mình!

- Danh hiệu của Bối Tư Kha Đức chưa bao giờ nhờ vào tâm cơ để giành lấy mà là giành được từ trên chiến trường đấy!

….

Lôi Nạp rời đi để lại một mình Khoa Đa Phu đứng lặng trong gió.

Khoa Đa Phu đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Lôi Nạp biến mất ở hành lang lầu chính tòa lâu đài cổ, cười lạnh:

- Còn chưa tới lượt ngươi xem thường ta đâu, Lôi Nạp chết tiệt, chẳng phải đẳng cấp cao hơn ta chút thôi sao? Cấp 15, chờ qua một hai năm ta sẽ theo kịp ngươi. Ngươi cái đồ chỉ biết đấm đá bừa bãi, cứ việc ra chiến trường ngoại vực đi, chờ ngươi trở lại, ngươi sẽ phát hiện ta đã đứng ở trung tâm gia tộc rồi. Trí tuệ quan trọng hơn vũ lực nhiều, đồ ngốc!

Hung hăng mắng mấy câu, Khoa Đa Phu tràn ngập tức giận rời đi. Nhưng khi y bước vào tầng thấp nhất ở lầu chính thì đã đổi sang dáng vẻ ôn hòa mỉm cười, chỉ có ánh mắt là lạnh lẽo, dường như bên trong có một trận bão tuyết đang nổi lên.

Hai tháng sau, bão tuyết cuối cùng cũng đổ bộ hòn đảo phù không có tên Vĩ Tích này.

Tuần đầu tiên tháng 12, một trận băng tuyết càn quét Babylon.

Sau khi băng tuyết đi qua, trên hòn đảo phủ thêm một tầng trắng xóa, bất kể là tường vây thấp bé hay lầu chuông chót vót, sau khi tuyết trắng bao phủ, vạn vật dường như mất đi thực thể, giống như một giấc mơ trắng xóa, khi thực khi mơ.

Bông tuyết trắng xóa, xóa mờ ranh giới sự vật, hòa trời đất làm một thể, không thể phân biệt.

Thấm thoắt, Alan đã trải qua ba tháng ở Lê Minh Chi Nhận.

Sau trận tuyết đầu mùa năm nay, hắn lấy thành tích xuất sắc bộc lộ tài năng vượt trội so với các học sinh khác, thăng lên lớp sơ cấp với thân phận đầu bảng, bắt đầu học tập kiến thức chuyên sâu hơn.

Xếp sau Alan chính là cháu gái Vi Lạp của Hưu Đốn.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.