Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáng Tạo Tương Lai (1)

Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Chương 144: Sáng Tạo Tương Lai (1)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Khi Uy Lợi Khắc nhìn thấy lâu đài cổ Ô Gia Lặc, biểu tình chẳng khác nào Alan ngày hôm đó, không khỏi kinh tâm động phách vì sự nguy nga hùng vĩ của nó.

Alan vỗ vỗ vai anh ta, Uy Lợi Khắc mới khôi phục tinh thần rồi lại thốt lên:

- Mẹ nó chứ, đời này tôi không ngờ lại có cơ hội nhìn thấy lâu đài của Bối Tư Kha Đức, nói ra cũng không ai tin.

- Nhưng sự thật đã bày trước mắt, ồ tới rồi, đi theo tôi!

Hôm nay là cuối tuần, xe bay ma năng ở học viện đón Alan cũng tiện thể đưa cả Uy Lợi Khắc đi.

Alan đã liên hệ trước với quản gia Hải Tân, vì vậy khi vừa xuống xe liền gặp vị tổng quản gia tộc này.

Hải Tân tiên sinh gật đầu hỏi thăm Alan:

- Thiếu gia, người tìm tôi có chuyện gì?

Alan đẩy Uy Khắc Lợi về phía trước, hỏi:

- Hải Tân tiên sinh, gia tộc còn tuyển hộ vệ không? Ta muốn tiến cử một người, không biết có thể sắp xếp cho anh ta vào biên chế hộ vệ được chứ?

Hải Tân đánh giá Uy Lợi Khắc, đối với vị quản gia nhìn qua liền biết không có chút Nguyên lực này, chẳng biết tại sao, Uy Lợi Khắc lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Anh ta khép hai chân lại, đứng thẳng người, ưỡn ngực, khiến cho bản thân trông có khí thế hơn.

- Anh ta là?

- Một người bạn, có thực lực cấp Mười.

Alan đơn giản nói.

Hải Tân gật đầu:

- Cấp Mười, đã đủ để làm tiểu đội trưởng rồi.

- Giống như Ba Ni vậy.

Quản gia bổ sung.

Nghe xong, Alan lại hỏi:

- Vậy thì, Uy Lợi Khắc đủ tiêu chuẩn?

- Đủ tiêu chuẩn thì có đủ, tuy nhiên, thiếu gia à, cậu có điều không biết, hộ vệ mà gia tộc chiêu mộ đều có sở trường riêng của mình, hơn nữa hiện tại cũng không phải là thời gian tuyển người, biên chế nhân viên cơ bản đã đủ rồi.

Hải Tân uyển chuyển:

- Cho nên cậu xem, dù cậu là thiếu gia cũng không thể tự tiện nhét thêm một người vào, việc này không hợp quy củ.

Uy Lợi Khắc lập tức hiện vẻ thất vọng.

Alan vốn dự tính trước tiên để anh ta vào gia tộc làm hộ vệ trước.

Như vậy, Kiều Thập hoặc là gia tộc Văn Sâm muốn gây khó dễ cho anh ta cũng không đơn giản nữa.

Nhưng hiện tại, Hải Tân lại nói với bọn họ biết con đường này không thể thực hiện được.

Mỗi đại gia tộc đều có quy tắc vận hành của riêng mình, một số quy tắc không thể dao động.

Tựa như Hoắc Ân, bất kể ông lão muốn kéo Alan vào trong danh sách người thừa kế tới cỡ nào, cũng chỉ có thể tiến hành theo quy tắc mà bản thân ông lão chế định.

Mà Alan, hiển nhiên hiện tại thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh đến mức những quy tắc này sẽ thay đổi vì hắn.

- Tuy nhiên...

Quản gia Hải Tân đột nhiên chuyển ngữ khí:

- Dực tháp mà thiếu gia ở còn thiếu vài cảnh vệ, tôi vốn dự định điều mấy hộ vệ trong gia tộc tới đó. Nếu thiếu gia bằng lòng, có thể dùng danh nghĩa cá nhân để vị Uy Lợi Khắc tiên sinh này đảm nhiệm vị trí chủ quản bảo an. Đương nhiên, tiền lương của cậu ta là do tự thiếu gia trả. Ngoài ra dựa vào thực lực của Uy Lợi Khắc tiên sinh, có một số hành động đặc thù nếu cần thiết, tôi sẽ ưu tiên nghĩ tới cậu ta trước. Tiền lương làm nhiệm vụ thì tính khác. Đương nhiên, Uy Lợi Khắc tiên sinh tự cân nhắc thù lao nhiệm vụ cùng với tính nguy hiểm của nó, nhận hay không là do cậu ấy quyết định.

Alan vui vẻ:

- Vậy cứ làm thế đi, cảm ơn ông, Hải Tân!

Hải Tân mỉm cười gật đầu, sau đó dưới sự hỗ trợ của ông ta, Alan đã giúp Uy Lợi Khắc làm xong những thủ tục liên quan.

Bởi vậy Uy Lợi Khắc lấy được một bộ chế phục của hộ vệ gia tộc cùng với những vũ khí chế thức liên quan.

Hôm sau, dưới sự giới thiệu của Ba Ni, Uy Lợi Khắc đã thuê được một căn nhà hai tầng nhỏ ở tiểu trấn Lai Ôn, dùng để bố trí cho mấy đứa trẻ mà anh ta nuôi dưỡng.

Alan cũng phái xe đón mấy đứa trẻ kia tới trấn nhỏ, bé gái lớn tuổi nhất trong số đó tên Mân Lệ nhìn thấy nhà mới của bọn họ, trên mặt cô bé lộ rõ sự vui mừng.

Dưới sự chỉ huy của Mân Lệ, đám trẻ quét tước phòng ốc, Alan và Uy Lợi Khắc cũng gia nhập hàng ngũ dọn dẹp.

Tới buổi chiều, phòng ốc đã sạch sẽ. Uy Lợi Khắc lấy từ khoản dự chi ở chỗ Alan đi mua đồ dùng hàng ngày để bọn trẻ có thể an ổn sống tại trấn nhỏ.

Nhìn Mân Lệ giống như chị cả, dỗ mấy đứa trẻ năm sáu tuổi kia đi ngủ, Alan hỏi:

- Sao anh lại nuôi mấy đứa trẻ này?

Uy Lợi Khắc hút thuốc, nghe vậy nhả ra một vòng khói, không đáp mà hỏi lại:

- Nghe qua phố Đen chưa?

Alan thành thật lắc đầu.

- Phố Đen là chỉ con đường ở phụ cận Lão Tượng Thụ kia, đám người trên Babylon gọi nó là u ác tính của Phù Không Đảo, người giống như chúng tôi sống ở phố Đen, trong mắt mọi người chính là rác rưởi.

Uy Lợi Khắc nhìn về phía tiểu trấn ngoài cửa sổ.

Dưới sự che chở của Bối Tư Kha Đức, tiểu trấn này an bình mà xinh đẹp.

Uy Lợi Khắc ánh mắt trở nên sâu xa hơn, cảm giác như đang xâm nhập vào một đoạn thời gian nào đó trong ký ức:

- Còn nhớ khi bằng tuổi của đám nhóc Mân Lệ bây giờ, tôi ở trong một trấn nhỏ giống vậy. Cha mẹ tôi lúc đó là hộ vệ của một gia tộc nào đó nên cuộc sống cả nhà cũng không tệ. Nhưng năm tôi mười hai tuổi, bọn họ đã hy sinh trong một nhiệm vụ. Vốn dĩ tôi có được một khoản tiền an ủi, cơ à thống lĩnh hộ vệ lúc đó nuốt chửng khoản tiền kia.

- Nuốt chửng?

Alan nhíu mày, nếu việc này xảy ra ở Bối Tư Kha Đức, hắn tin rằng Hoắc Tư sẽ khiến cho tên thống lĩnh kia hối hận vì sống trên cuộc đời này.

Nhìn Alan, Uy Lợi Khắc lắc đầu cười:

- Không phải gia tộc nào cũng có thể so sánh được với Bối Tư Kha Đức. Đặc biệt là ở chế độ nào đó, chúng đã mục nát tới đáng sợ. Tóm lại, khi đó tôi chẳng lấy được một xu, hơn nữa vì cha mẹ đã chết, tôi cũng bị đuổi ra khỏi trấn nhỏ. Cứ như vậy lưu lạc tới phố Đen, thời gian đó thật sự không dễ dàng. Tôi giống như một con chuột, ban ngày trốn ánh mặt trời, ban đêm ra nhặt chút đồ ăn thừa của người ta để sống qua ngày.

- Mãi cho tới khi tới phố Đen, ngày tháng mới có thay đổi. Cha Ốc Đức thu nhận tôi, ồ, chính là ông chủ của Lão Tượng Thụ, một ông lão cố chấp. Ông thu nhận tôi, cũng thu nhận những đứa trẻ khác. Ông ấy huấn luyện chúng tôi, để chúng tôi nắm giữ được Nguyên lực, hoàn toàn thay đổi vận mệnh.

Uy Lợi Khắc dập tắt điếu thuốc, ném xuống dưới chân giẫm lên hai cái:

- Biết sao các đại nhân vật ở trên Babylon để mặc cho phố Đen tồn tại không? Bởi vì bọn họ có một số việc không thể nói ra, có thể tới phố Đen ủy thác cho chúng tôi giải quyết. Ví dụ như tên Văn Sâm kia, đúng vậy, bọn họ bình thường sẽ tìm tới cha Ốc Đức. Ông sẽ nhận nhiệm vụ, quan sát độ khó của nhiệm vụ rồi phân cho những người như chúng tôi. Khi nhiệm vụ hoàn thành, ông sẽ chia hoa hồng cho chúng tôi. Đây chính là hình thức sinh tồn của chúng tôi.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 10 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.