Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định

Tiểu thuyết gốc · 1114 chữ

Đã 5 tháng từ khi bị tai nạn, Trung đã có thể xuống đất để đi lại trùng với đợt này gần Tết cậu ra ngoài mộ dọn dẹp bất giác cậu ngồi thẫn thờ khóc lên , còn một mình nên cậu có những buồn tủi mặc dù có bác cả, cô ba quan tâm nhưng điều này không vơi đi nỗi buồn cậu chôn trong lòng được. Khi không có ai cậu lại nhớ đến ba , mẹ , anh trai mình cậu tự hỏi mình nên bước tiếp hay dừng lại đây, đi học không được ở nhà thì buồn . Buổi tối cậu xem tivi thấy sau Tết có đợt tuyển quân vậy là cậu có quyết định tiếp bước ông cha đi nhập ngũ .

Ngày tất niên, mọi người tất bật có bác cả , cô ba trên mâm cơm cậu xin phép cho mình nhập ngũ làm rạng danh dòng họ. Nghe thấy điều này bác cả cậu kiên quyết không cho cậu đi còn cô ba thì im lặng, cậu muốn khuyên bác cả thì bác bảo :" Bao nhiêu việc sao cháu không chọn lại chọn đi lính là sao, năm sau là nhập học rồi cháu đi lính thì sao mà học hành, đi lính xong về học đâu nổi, bác là không đồng ý đâu?"

Trung giãi bày :" Bác ạ giờ cháu ở nhà cũng không làm gì cháu cũng muốn làm việc gì đó cho nên cháu muốn tiếp bước ông cha , còn việc học thì cháu xin hứa với bác là khi về cháu sẽ học tiếp ạ!"

Nghe thế cô ba cũng khuyên :" Cháu ạ giờ họ nhà mình thì neo người còn độc đinh cháu , cháu mà đi lỡ có làm sao thì bác với cô biết ăn nói sao với bố mẹ cháu đây?"

Trung thấy thế cũng rưng rưng :" Cháu xin bác với cô đồng ý với quyết định của cháu để tiếp bước truyền thống gia đình mình !"

Bác cả nghe vậy liền nói :" Bác xin con nhà mình hi sinh quá nhiều rồi con ở nhà giùm bác , con chọn nghề gì cũng được nhưng con đừng theo nghiệp quân nhân !"

Trung nghe thế cầu xin hai người :" Con xin bác và cô cho con đi để thỏa chí trai con xin hứa 3 năm con về lại tiếp tục học hành , phụng dưỡng bác và cô !"

Biết không thể khuyên được cháu 2 người đành bùi ngùi để cho Trung nhập ngũ vào đợt tới. Bữa cơm trầm vào im lặng. Ngày hôm sau Trung viết đơn tình nguyện lên trên xã đội. Chủ tịch xã thấy Trung tình nguyện viết đơn thì mừng lắm , lấy đó làm điển hình trong xã để tuyên truyền .

Nghe tin Thúy cũng vội vàng sang hỏi Trung :" Cậu định đi thật sao, thế không định học Y nữa à ?"

" Ừ tớ định đi nghĩa vụ xong về lại học tiếp" Trung trả lời

Thúy mắt đỏ lên :" Trung đi thì Thúy ở nhà phải làm sao?" lúc này Thúy cũng thổ lộ ý để cho Trung biết mong có thể thay đổi quyết định của cậu nhưng ý Trung đã quyết :" Trung đi 3 năm Thúy có chờ không?" Lúc này Trung cũng bộc lộ tình cảm của mình với Thúy. " Thúy sẽ chờ bao lâu cũng chờ , Trung đi nhớ giữ gìn sức khỏe... !" Đến đây Thúy nghẹn lời.

Ngày nhập ngũ cùng hơn 500 thanh niên trong huyện nhập ngũ , Trung bịn rịn chia tay với mọi người cùng anh em lên xe. Tại doanh trại quân đội, Trung được phân vào nơi trước trước kia cha và anh trai từng đóng quân nên cảm thấy tự hào. Vào thời gian huấn luyện gian khổ nhưng Trung vẫn dành thời gian để viết thư về nhà báo bình an cho bác và cô cũng như viết những lá thư cho mối tình đầu của mình là Thúy.

Kết thúc thời gian huấn luyện Trung với biểu hiện xuất sắc nên được đơn vị cho nghỉ phép 3 ngày . Ngày về thấy Trung rắn rỏi mạnh khỏe ai cũng mừng nhưng bác cả thì bùi ngùi vì bây giờ Trung giống ba và anh trai của mình quá đều quá xuất sắc bà lo sợ Trung sẽ lại bị chọn vào đơn vị đặc biệt để rồi lại như ba và anh trai của mình hứa hẹn trở về mà mãi không thấy người đâu...

Thúy đang trên thành phố được tin Trung về cũng ra bắt xe về quê ngay trong đêm để được thấy người mình thương nhớ bấy lâu nay. Còn Thắng với Trang thì cũng về ăn mừng cậu bạn nối khố . 4 người đưa nhau đi nhũng nơi ngày bé thường chơi , ôn lại những kỉ niệm với nhau giờ mỗi đứa 1 nơi không biết bao giờ mới gặp lại nhau. Tối hôm trước khi về lại đơn vị, Trung đưa Thúy đi ra đầu làng nơi có ngôi miếu thờ linh thiêng của làng để hẹn ước hơn 2 năm sau khi về 2 người sẽ cùng xây dựng hạnh phúc.

Ầm...ầm khi về trời nổi cơn giông 2 người đội mưa đi về, đến nhà Trung đưa khăn cho Thúy lau khô đầu , nhìn người mình thương trong lòng Trung rạo rực, nhẹ nhàng cậu ôm eo Thúy . Bất giác Thúy bị ôm sau lưng thấy ngại ngùng :" Anh làm gì đấy?"

" Anh đang ôm 1 cục bông nặng 45kg" Hai người cười khúc khích rồi nhìn nhau, lúc này tình yêu của 2 người bùng cháy Trung cúi xuống hôn nhẹ lên môi Thúy, Thúy như bị thôi miên trong tình ái đưa tay ôm cổ Trung , cô chỉ muốn thời gian dừng lại mãi mãi lúc này. Trung với khí lực của trai trẻ cũng như bên cạnh người mình yêu cậu nhẹ nhàng bế Thúy lên rồi đưa lên giường. "Anh phải hứa yêu thương em trọn đời đấy nhé!" Thúy như biết là chuyện gì sẽ xảy ra, cô nhẹ nhàng bảo Trung.

" Anh hứa sẽ yêu em trọn đời này, đời sau , đời sau nữa, yêu đến khi vũ trụ bị hủy diệt ". Rồi chuyện gì đến cũng đến 2 người có 1 đêm mặn nồng bên nhau, 2 người biết phải mất 1 thời gian dài nữa mới gặp nhau nên trao hết cho nhau mọi thứ để thỏa lòng nhớ mong sau này.

Bạn đang đọc Tam Sinh Nhất Niệm sáng tác bởi danglong120596
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danglong120596
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.