Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Quả Thì Sao?

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Chương 31: Kết Quả Thì Sao?

"Ăn ngon quá!"

Hàn Phong rung động.

Không phải lò vi sóng nào cũng có thể làm ra được mùi vị như thế này.

Đây chính là khoai nướng theo nghĩa đen, hơn nữa còn là đồ nướng trực tiếp bằng nguyên tố siêu năng. Đương nhiên không ô nhiễm, vượt xa khoai lang nướng trong lò vi sóng!

Món này chắc chắn chỉ đứng sau bánh rán!

"A."

Chú Trương cảm thấy hơi kiêu ngạo.

Bất cứ người nào đã nếm qua khoai lang cháy đen của hắn đều khen ngon. Đáng tiếc, cũng chỉ có thế thôi.

"Không thể bán hay sao?"

Hàn Phong cảm thán, với mùi vị này thì cho dù làm kinh doanh cũng sợ bị lỗ vốn.

"Không được."

Chú Trương lắc đầu:

"Ta cũng đã tính tới rồi, thi triển bàn tay lửa cũng cần năng lượng, bình thường có thể thông qua khôi phục tự nhiên để thi triển. Nhưng một khi làm kinh doanh, tất nhiên phải bổ sung năng lượng để thi triển… Việc bổ sung năng lượng để nướng khoai lang cũng tốn rất nhiều tiền, hơn nữa còn có tiền thuê nhà, vốn dĩ một tháng cũng chả kiếm được bao nhiêu."

"Thật đáng tiếc."

Hàn Phong hơi tiếc nuối.

Cảm giác tốt đẹp như thế lại bị vấn đề này phá hủy.

"Không sao."

Chú Trương cười nói:

"Ngươi có thể đến ăn khoai lang của chú Trương bất cứ lúc nào cũng được."

"→_→"

Hàn Phong không nói gì.

Cái này là siêu năng lực của chú Trương! Là bàn tay lửa số hiệu 183 trong các nguyên tố siêu năng. Trong bậc ba vẫn có một số siêu năng lực phụ trợ rất cường đại, nhưng bàn tay lửa lại là loại hình chiến đấu.

Chẳng trách… Khụ, có đôi khi phương hướng sai thì từ bỏ sớm càng tốt hơn.

"Ngươi yên tâm."

"Ta cũng quen rồi."

Chú Trương rất bình tĩnh:

"Từ bỏ cũng từ bỏ rồi, ta không có vướng mắc gì đâu."

"Vâng."

Hàn Phong hơi gật đầu.

"Độ hoàn thành sa bàn công viên* của ngươi thế nào rồi?"

*mô hình công viên bằng cát

Chú Trương cầm điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu.

"Chín mươi hai phần trăm!"

Hàn Phong thành thật trả lời.

"Bao nhiêu?"

Tay chú Trương hơi run rẩy, tàn thuốc rơi xuống khiến cho tay của hắn bị bỏng nhưng hắn cũng không để tâm lắm mà là nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, tuy hắn không hiểu về sa bàn sư nhưng tốt xấu gì ngày đó cũng từng nghe lão Vương nói tới…

Hình như chỉ cần một trăm phần trăm là có thể thi tuyển lấy chứng nhận sa bàn sư cấp tạo vật rồi!

Chờ đã, nếu vậy Hàn Phong chỉ cần dùng thời gian nửa tháng đã sắp đột phá cấp F?

CMN, chuyện này… Hắn vẫn là siêu năng giả thực tập trong suốt hai mươi năm đấy!

“Ngươi chờ một chút."

Chú Trương hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy không thể chịu sự đả kích này một mình, phải chia sẻ ra ngoài để người khác cũng đau khổ giống hắn.

Ờ...

"Lão Vương?"

Chú Trương cố ý gọi điện thoại bảo Vương Kiến Tài trở về.

"Làm sao?"

Lão Vương khó chịu, công việc của hắn vẫn chưa kết thúc.

"Ngươi đoán thử xem độ hoàn thành sa bàn của Hàn Phong là bao nhiêu?"

Chú Trương mỉm cười.

"Hử?"

Lão Vương suy nghĩ một chút rồi quyết định mạnh dạn nói:

"Chắc là... đã đạt tới ba mươi phần trăm?"

"Ha ha."

Lão Trương mỉm cười, duỗi ngón tay ra:

"Chín mươi hai phần trăm!"

Ánh mắt của lão Vương chuyển từ nghi ngờ sang khiếp sợ, sau khi xác nhận chuyện này với Hàn Phong thì lại từ khiếp sợ biến thành nghi ngờ, cuối cùng mờ mịt ngồi xổm ở trong góc.

"Chú Vương..."

Hàn Phong hơi xấu hổ. Con người của chú Trương rất tốt nhưng mà hắn lại vô cùng xấu tính.

"He he."

Trên mặt chú Trương hiện lên nụ cười xấu xa.

Chậc, để cho lão Vương đừng suốt ngày khoe khoang việc bản thân trở thành sa bàn sư là lựa chọn vô cùng sáng suốt, còn hắn thì ngu xuẩn khi từ bỏ con đường siêu năng lực...

Bây giờ…

He he.

"Ngươi có biết không?"

"Hàn Phong."

Chú Vương rơi nước mắt:

"Ta mất năm năm mới trở thành sa bàn sư cấp tạo vật!"

"Khi những người khác chơi trò chơi ta đang luyện tập sa bàn."

"Khi những người khác đọc tiểu thuyết ta đang luyện tập sa bàn."

"Khi những người khác nói chuyện yêu đương ta đang luyện tập sa bàn."

"Khi những người khác thi rớt tín chỉ ta đang luyện tập sa bàn."

"Kết quả thì sao?"

"Bây giờ ta vẫn là sa bàn sư cấp tạo vật, vẫn còn khoảng cách rất lớn mới đạt tới sa bàn sư cấp mô phỏng, mà ngươi chỉ mất có nửa tháng đã sắp đuổi kịp ta rồi..."

"Những năm này ta sống còn ý nghĩa gì nữa?"

Chú Vương đau buồn.

"..."

Hàn Phong không biết nên an ủi thế nào:

"Ngươi hối hận khi trở thành sa bàn sư sao?"

"Không."

Chú Vương lắc đầu:

"Ta chỉ hối hận tại sao năm đó bản thân lại lãng phí thời gian trong quá trình học đại học. Nếu năm đó vào đại học mà ta hiểu được chuyện này thì cũng không độc thân đến tận giờ."

Hàn Phong:

“???”

Này này này?

"Đúng vậy."

Khuôn mặt đang vui sướng của chú Trung cũng cứng đờ, nói đến chuyện tình cảm…

Haiz, cuộc đời này đúng là biến hóa không lường.

Không vội, ta mới hai mươi.

Không vội, ta mới hai mươi lăm.

Không vội, ta mới ba mươi.

Gấp cái gì, ta đã ba mươi lăm tuổi rồi, sốt ruột thì có ích gì đâu?

Bạn đang đọc Số Hiệu 09 (Bản dịch) của Trừ Chín Mươi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.