Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Gỡ Vương Kiến Tài

Phiên bản Dịch · 999 chữ

Chương 13: Gặp Gỡ Vương Kiến Tài

Một lúc lâu sau, hắn ta nhìn Hàn Phong một lúc, nói:

“Đứa trẻ này, ngươi đúng là mẫn cảm.”

“…”

Trái tim Hàn Phong nhảy lên một cái.

“A.”

“Không cần lo.”

“Đứa nhỏ này…”

Chú Trương cười khẽ một tiếng:

“Có một số việc, ngươi giấu diếm được ba mẹ ngươi, nhưng không giấu được ta.”

Hả? Hàn Phong ngạc nhiên.

“Nào, để ta đoán xem, có phải vì ngươi không tìm được việc ở thành Thiên Phong, kỳ vọng của ba mẹ quá lớn, lại không dám về nhà, cho nên mới miễn cưỡng lăn lộn trở thành người làm nghề sa bàn ở đây không?”

Chú Trương thở dài.

“…”

Hàn Phong sợ hãi thán phục:

“Sao chú biết?”

“À.”

Hàn Phong cười tự giễu một tiếng, nhìn về phương xa:

“Mặc dù nơi thành thị này đèn đuốc sáng chói cả đêm, nhưng có được bao nhiêu thứ thuộc về ngươi hay ta chứ?”

Nói xong, hắn móc ra một điếu thuốc lá không biết tên, ngậm vào trong miệng, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa, không ngờ lại bật lên một tia lửa.

Xì…Dùng lửa để châm thuốc lá.

Chú Trương hít một hơi sâu, rồi nhả ra một vòng khói, trên gương mặt mo lại một lần nữa phủ đầy vẻ tang thương.

“Vì sao ta lại tốt với ngươi như vậy ư?

“A?”

“Bởi vì chú Trương đây…”

“Năm đó cũng vì vậy mới tới đây.”

“Nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ đến bản thân mình lúc trước.”

Chú Trương có hơi mất mát:

“Hăng hái nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng, bởi vì giữ thể diện nên từ đó rơi vào tuyệt vọng. Cho nên ta chỉ có thể giúp một tay, nếu không...”

“Nếu như ngươi không có hứng thú thì xem như là lão Trương ta đầu tư đi.”

“Ta xem trọng ngươi.”

“Haiz.”

“Anh bạn, ngươi còn trẻ, ngươi không hiểu được đâu.”

“Nếu cứ mặc kệ, sau này nó vẫn sẽ xảy ra, một số tổ chức huấn luyện sẽ lắc lư ở trước mặt ngươi, sau đó bị tẩy não rồi vứt xác ra nơi hoang dã...”

Chú Trương lo lắng.

Cái này…

Biểu tình trên khuôn mặt của Hàn Phong chợt lộ ra vẻ kỳ quái o(╯□╰)o

“...”

Chú Trương hơi dừng lại một chút.

“Không phải là ngươi đã báo danh rồi chứ?”

Chú Trương sợ hãi.

“À...”

Hàn Phong lập tức cảm thấy xấu hổ.

“Hàn Phong.”

“Mau rút ra khỏi các tổ chức huấn luyện này!”

Chú Trương vội nói.

Chú Trương biết tỉ lệ tử vong của các tổ chức huấn luyện này, nhìn qua tưởng các tổ chức huấn luyện này đang giúp mình nhưng thực chất lại như châu chấu, không ngừng hút máu.

“Không phải...”

Hàn Phong thở dài.

“Không phải ngươi đã bị tẩy não rồi đấy chứ?”

Chú Trương lo lắng:

“Hàn Phong, truyền kỳ về năng lực siêu phàm vớ vẩn mà bọn hắn nói đều là trường hợp đặc biệt! Ngươi có biết trường hợp đặc biệt là gì không? Những trường hợp này đều được nguồn tài nguyên hùng hậu không thể tưởng tượng nổi tạo thành, chính là những kẻ có tiền! Không có thật đâu!”

“À...”

Hàn Phong gãi đầu:

“Cái này thì ta biết.”

“Ngươi biết?”

Chú Trương ngạc nhiên.

“Đúng vậy.”

Hàn Phong hắng giọng:

“Ta không chỉ báo danh, còn từng đi tới nơi hoang dã...”

“?”

Biểu tình trên mặt chú Trương cứng đờ.

Đã…đã tới đó luôn rồi?

Đợi đã.

Chú Trương không thể tưởng tượng nổi:

“Ngươi đã từng đi qua, hơn nữa... Còn sống lại?”

“Ừm.”

Hàn Phong hơi chột dạ.

Hắn cũng không thể nói hắn bị một thanh niên kia đâm chết rồi sống dậy đâm lại người ta được?

“...”

Chú Trương sửng sốt hơn nửa ngày, rồi mới vui mừng nói:

“Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.”

Năm đó, sau khi hắn tham gia vào tổ chức huấn luyện đã ra dã ngoại săn yêu, vì vậy mà suýt chút chết, may mắn được một vị tiền bối đi ngang cứu giúp, từ đó về sau hắn không dám ra ngoài nữa. Cũng vì thế mới xây dựng nên cục Trương Dương như bây giờ.

“Tổ chức huấn luyện đó...”

Chú Trương hỏi.

“Ta không liên lạc nữa.”

Hàn Phong nói.

“Vậy thì tốt rồi.”

Chú Trương thở phào nhẹ nhõm:

“Học phí không cần lấy lại, coi như dùng tiền mua bài học, chờ sau này ngươi trưởng thành rồi giải quyết họ sau.”

“Ừm.”

Hàn Phong tỏ ý đã biết.

“Tốt lắm.”

Chú Trương rất hài lòng.

Với ý chí thế này, ttương lai rất đáng được mong đợi.

...

Một lúc sau, lão Vương đã về.

Trông hắn có vẻ tầm tuổi với chú Trương, dáng người cao gầy. Hàn Phong bị vầng trán sáng ngời trên đầu của đối phương hấp dẫn, cái đầu đó như quả trứng muối, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Độ sáng này...

Đây…đây có phải cái giá để trở nên mạnh hơn không?

...

“Lão Trương.”

Đối phương hơi gật đầu.

Bất chợt, hắn nhìn về phía Hàn Phong, mỉm cười hiền hòa:

“Ngươi là Hàn Phong? Không cần căng thẳng, ta tên Vương Kiến Tài, là bạn chú Trương của ngươi.”

“Chào chú Vương.”

Hàn Phong kính cẩn nói.

“Ừm.”

“Lát nữa còn có việc, ta không nói vòng vo.”

Vương Kiến Tài hơi gật đầu:

“Trước khi dạy ngươi, ta muốn hỏi ngươi một chút, xem ngươi hiểu được bao nhiêu về nghề bàn cát này?”

“À...”

Hàn Phong suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nghề bàn cát là một nghề phụ trợ có thể dùng để phân tích địa hình, luyện tập thực chiến, huấn luyện mô phỏng, thăm dò di tích…”

Hàn Phong đọc lại những lời trong sách.

“Còn gì nữa không?”

“Không.”

“...”

Bạn đang đọc Số Hiệu 09 (Bản dịch) của Trừ Chín Mươi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 382

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.