Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toàn bộ phương vị nghiền ép ! Hắn là người mà ta muốn tìm ?

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

Các ngươi! Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta thế nhưng là Thần Võ thư viện học sinh! Tùy ý đối với bọn ta ra tay, các ngươi có nghĩ tới hậu quả sao?"

Nhóm thư sinh lớn tiếng đe dọa.

Lời này vừa nói xong, nhóm công tử hoàn khố liền có chút do dự.

Những thư sinh này, mặc dù không đến nỗi yếu ớt,tay trói gà không chặt, nhưng phần lớn do không có thiên phú võ học nên đều là phàm nhân hoặc thông khí cảnh sơ kỳ.

Vì bảo hộ người mới không chết yểu, hoàng triều đã ban hành rất nhiều các pháp lệnh bảo hộ.

Mặt khác những người do Đường Bân kéo tới ít nhiều đều có bối cảnh, tùy ý gây tổn thương vẫn vô cùng phiền phức.

"Làm sao? Chẳng lẽ học sinh học viện iền có thể quỵt nợ sao?"

Vương Vũ nhíu lông mày, cười lạnh nói.

"Đúng vậy a các ngươi vốn tự hào mình là thư sinh thần võ thư viện hay tự khen bản thân là nhất ngôn cửu đỉnh sao?"

Trần Phong khoanh tay trước ngực, <( ̄ ﹌  ̄)> châm chọc nói.

"Nói đùa mà thôi,sao có thể coi là thật chứ?"

Các thư sinh tiếp tục ngụy biện.

"Nói đùa? Trước mặt ta không có chuyện gọi là đùa cợt ở đây ! Đem bọn hắn đều ném vào trong hồ, hai ngày nay cứ gặp là đạp bọn hắn xuống hồ cho ta, Thánh nữ là nhân chứng vụ đánh cược này, chẳng lẽ các ngươi còn muốn Thánh nữ tự mình động thủ hay sao?"

Nghe Vương Vũ nhắc nhở như vậy, nhóm hoàn khố hai mắt phát sáng, cũng không còn do dự nữa, một chân một cái đem những người này hết thảy đá xuống hồ.

Bọn hắn là giúp Thánh nữ làm sự tình, có cái gì bất mãn tìm Thánh nữ phân xử, cùng bọn hắn có quan hệ gì?

Hoa Giải Ngữ đang ngồi mìm cười cũng bị câu nói này gây nghẹn khóe miệng giật giật, không nghĩ tới mình vậy mà cũng bị tính toán.

Mà trên đài cao các đại nho, cũng coi như không thấy gì hết. (/▿\ )

Đương nhiên, lúc này trong mắt bọn họ, chỉ có Vương Vũ, các đại nho đêu đang nổi lên tâm tư thu đồ.

Chỉ là bọn hắn không biết, bài thơ này đến cùng có phải do Vương Vũ sáng tác hay không, chứ không đã sớm tranh nhau thu đồ.

Dù sao bọn hắn trước đó nhưng chưa từng nghe nói qua Vương Vũ và văn hay chữ tốt ở cùng một câu thì ắt câu đó sẽ sai chính tả.

Thu đồ mà thu sai, thì coi như hỏng.

Đám thư sinh rơi xuống nước, từng cái bì bõm lội lên bờ vừa lội vừa chửi bới.

Trần Phong cùng nhóm hoàn khố thì thập phần hưng phấn ngồi xổm gần đó, cùng bọn hắn mắng nhau.

Đọ kiến thức thì thua chứ chửi nhau thì lũ thư sinh dưới nước kia cứ phải gọi là không có tuổi.

Các loại ô uế ngôn ngữ bắn tùm lum giữa hai bên .

Thậm chí giữa chừng có phe không nhịn được còn nhặt đồ xung quanh ném nhau.

Nếu không phải là người thực sự quá nhiều, bọn hắn đoán chừng đều xông lên múc nhau. (╬`益´) (≖、≖╬)

Quần chúng ăn dưa thấy thế thì hóng miệt mài, thật sự thú vị mà.

"Thánh nữ trước đó vì ta chủ trì công đạo, ta đưa ngươi một bài từ như thế nào?"

Bên trong Thủy tạ, Vương Vũ nhìn về phía Hoa Giải Ngữ, vừa cười vừa nói.

Hoa Giải Ngữ đầu tiên là sững sờ, sau đó khom mình hành lễ:

"Vũ Thế Tử là ngút trời kỳ tài, ngài nguyện vì Giải Ngữ làm thơ, Giải Ngữ cầu còn không được."

Lại còn lại muốn làm tiếp ?

Đám người xung quanh mắt đều là sáng lên như đèn pha oto.

Liền Trần Phong cùng lũ thư sinh đang lội trong nước cũng bất giác im lặng.

Đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Vũ.

Các đại nho càng là nghển cổ lên, hận không thể đem đầu dựa sát vào mà nghe thơ mới tốt.

Vương Vũ nhắm mắt suy nghĩ một chút, đầu ngón tay ngưng tụ chân khí, lăng không viết.

Nguyệt quế trung thiên dạ sắc hàn,

Thanh quang hạo hạo ảnh đoàn đoàn.

Thi nhân trợ hứng thường tư ngoạn,

Dã khách thiêm sầu bất nhẫn quan.

Phí thuý lâu biên huyền ngọc kính,

Trân châu liêm ngoại quải băng bàn.

Lương tiêu hà dụng thiêu ngân chúc,

Tình thái huy hoàng ánh hoạ lan.

(Tào Tuyết Cần- trích trong Hồng lâu mộng)

thơ có

Bài thơ được viết bằng kim sắc chân khí trong đêm tối lấp lóe càng lộ ra vẻ ảo mộng. Cả bài thơ trôi lẳng lặng giữa không trung rồi nhẹ nhàng trôi đến trước mặt Hoa Giải Ngữ rồi dừng thật lâu rồi mới tiêu tán.

"Thơ hay!"

Mặc dù bài này không hay bằng bài thơ trước đó nhưng nó lại mang danh nghĩa cá nhân vì Hoa Giải Ngữ mà sáng tác, lại cũng có thể xưng là thiên cổ tuyệt cú.

Trước đó Chu Vũ Nhu từ lấy hoa làm đề, mọi người đều vỗ tay bảo hay, nhưng mà cùng Vương Vũ bài từ này so sánh, liền lộ ra vô cùng bình thường.

Vương Vũ đây là muốn toàn phương vị nghiền ép a!

Lần này hẳn chân tài thực học.

Vương Vũ có tuyệt thế thi tài !

"Ha ha ha ha, thơ hay, thơ hay, nghĩ không ra Vũ Thế Tử lại là một kỳ tài ngút trời, lão hủ cố ngỏ ý muốn thu ngươi làm đồ, để ngươi nhập Thần Võ thư viện, không biết Vũ Thế Tử ý vị như thế nào?"

Một vị Đại Nho cũng nhịn không được nữa, cao giọng nói.

"Lão phu cũng có nhã ý thu thế tử làm đồ đệ, như thế tử muốn, có thể làm trợ giảng cùng ở bên cạnh ta học tập giảng dạy."

"Lão phu có một tôn nữ, năm nay vừa mười tám, ngày thường xinh đẹp như hoa, thế tử như nếu như làm đồ đệ của ta, ta sẽ giới thiệu các ngươi nhận biết."

... .

Các đại nho nhao nhao mở miệng.

Thậm chí liền mỹ nhân cũng dùng tới.

Thu đồ cùng làm học sinh thế nhưng là khác nhau.

Các đại nho là sẽ không dễ dàng thu đồ, một khi thu đồ đệ sẽ đại diện cho bản thân mình. Mà đồ đệ của đại nho sẽ có mạng lưới giao thiệp rộng khắp hoàng triều.

Cần biết Đại Nho có số lượng học sinh trải khắp thiên hạ, đây chính là một cỗ lực lượng khổng lồ.

Vương Vũ cũng chính là nhìn vào một điểm này, mới làm ra bài từ thứ hai.

"Đa tạ chư vị lão sư nâng đỡ, nhưng Vương Vũ ta chính là con nhà võ, theo văn vốn không phải điều mà tại hạ truy cầu”.

Vương Vũ khom mình hành lễ: "Chẳng qua nếu các lão sư có giảng bài, học sinh nếu có thời gian rảnh, nhất định sẽ dự thính, mong các vị lúc đó không đuổi ta vì học trộm mới đúng nha."

Mặc dù không có trở thành sư đồ, nhưng là Vương Vũ tự xưng học sinh, cũng xưng hô bọn họ là lão sư.

Các vị Đại Nho đều biểu thị phi thường hài lòng.

Có cái tầng quan hệ này, về sau cũng có thể hướng đám bạn chí cốt khoe khoang.

Mà lại nói không chừng Vương Vũ nghe mấy tiết khóa của bọn hắn về sau, sẽ cân nhắc bái sư thì sao.

Hoa Giải Ngữ ánh mắt một mực dừng lại ở trước mắt thi từ , đôi mắt đẹp lưu chuyển, nổi lên dị sắc liên tục.

Nàng là Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu Thánh nữ, gặp qua tài tử vô số, cũng từng có vô số người vì nàng làm thơ, nhưng đều không có cách nào cùng trước mắt bài từ này đánh đồng.

"Thật đẹp câu từ a!"

Vác cô nương Giáo Phường Ty cũng từng cái đều lộ ra vẻ si mê, các nàng chính là nữ tử.

Cùng trước đó một bài thơ về kiến công lập nghiệp,bài ngâm nguyệt này càng lộ ra vẻ lãng mạng.

Có một ít cô nương cùng Vương Vũ quen biết đã lâu đều động lên tiểu tâm tư, nghĩ đến về sau nếu có cơ hội cũng nhất định khiến Vương Vũ vì nàng làm một bài. (*♡∀♡)

"Hô ~~ "

Hồi lâu, Hoa Giải Ngữ thật dài thở ra một ngụm trọc khí, trong mắt lóe lên một đạo tinh mang. (✧ω✧)

Trận này giao đấu kết thúc , Vương Vũ có thể nói là đại hoạch toàn thắng.

Chẳng những thắng được tiền đặt cược, đánh mặt tất cả mọi người, còn cùng những cái này các đại nho dựng vào quan hệ.

Tài phú, thanh danh, nhân mạch, đều bị hắn một người vớt đi.

Có lẽ hắn so Đường Bân thích hợp hơn?

Không!

Không có có lẽ!

Hắn chính là người ta muốn tìm.

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Này Dị Thường Thận Trọng (Bản dịch) của Ái Cật Bao Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luke
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.