Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả cược

Phiên bản Dịch · 1368 chữ

"Ha ha, Không phải chỉ đơn giản chỉ là thoát y hay sao, cô nương ở giáo phường ty nào chả thuần thục ? Có cần ca ca giúp ngươi một chút hay không? Không phải ta khoe khoang hay gì nhưng mà cởi áo tháo dây lưng ca ca là dân lành nghề."

Trần Phong xoa xoa đôi bàn tay, làm bộ muốn đi lên "Hỗ trợ" .

Chu Vũ Nhu hai tay ôm ngực, vô ý thức lùi lại.

"Dừng tay!"

Đường Bân đem Chu Vũ Nhu kéo về phía mình, hai mắt lườm Trần Phong với Vương Vũ muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi rồi bắt đầu thoát y.

Hắn bắt đầu đưa tay, cởi xuống thắt lưng của mình.

"Bân Ca! Đừng !"

Chu Vũ Nhu muốn ngăn cản, nhưng lại không biết dùng lý do gì để ngăn cản, để ta thoát y cho ?

Rất nhanh, Đường Bân liền cởi chiếc áo bào, tại tại ánh sáng khắp nơi chiếu vào, trên người Đường Bân lấp lóe những tia sáng.

Quần chúng nhìn thấy thì sáng mắt lên (◕‿◕), đây chính là băng tằm tuyết giáp sao, hiệu quá thì chưa biết nhưng hiệu ứng thì khá là khốc huyễn a ?

Giật xuống trên người băng tằm tuyết giáp, Đường Bân nửa người trên không còn gì che chắn

y za! Làn da mỏng manh trắng thậm chí khiến một số cô nương phải hâm mộ (/// ̄  ̄///).

"Băng Ngọc chi tâm sau đó ta sẽ sai người đưa tới Giáo Phường Ty, giao cho Thánh nữ! Hiện tại ta có thể đi được chưa?"

Đường Bân đem băng tằm tuyết giáp ném cho Vương Vũ, lạnh giọng hỏi.

"Đi thong thả không tiễn, nhanh nhường đường cho Đường Đại tài tử."

"Rõ Vũ Ca!"

Trần Phong cười hắc hắc, nhưng giữa đường vậy mà đạp mất áo bào của Đường Bân xuống hồ.

"Ai nha! Lỡ chân, lỡ chân mai ta sẽ sai người mua một chiếc áo bào mang đến Đường Phù bồi thường nha."

"Ngươi!"

"Bân Ca!"

Chu Vũ Nhu đang muốn cởi xuống y phục của mình khoác cho người yêu, thế nhưng vội dừng lại vì nếu là Đường Bân mặc quần áo phụ nữ đi trên phố,vậy thì chuyện này có khi càng đồn lại càng lớn chứ ?

Về phần các thư sinh khác cũng không dám đưa áo cho Đường Bân,đưa rồi thì mặc cái gì ?

"Vũ Nhu chúng ta đi!"

Đường Bân kéo tay Chu Vũ Nhu, cứ ở trần như vậy đi ra ngoài.

Hắn sống lưng thẳng tắp, một cỗ hạo nhiên chính khí từ trên người hắn tản ra.

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này bọn hắn đột nhiên cảm thấy Đường Bân dạng này kỳ thật cũng không tính là mất mặt .

Ngược lại cho bọn hắn một ảo giác rằng đây là con người đầu đội trời chân đạp đất nam tử hán.

"A —— —— "

Đột nhiên Đường Bân kêu thảm một tiếng, ngửa đầu té ngã trên đất.

Chu Vũ Nhu bị hắn kéo một phát cũng là thân hình bất ổn, chỉ nghe ai nha một tiếng, đặt mông ngồi xuống trên mặt của hắn.

Mọi người đều là ngẩn ngơ, sau đó cười vang.

"Ai! Ai ném vỏ chuối! ! ! !"

Đường Bân triệt để không bùng phát, mất khống chế la ó.

"Bân Ca! Đi nhanh đi."

Chu Vũ Nhu khuôn mặt nhỏ cấp tốc đỏ lên, kéo hắn chạy khỏi cái nơi thị phi này.

"A —— —— "

Đường Bân tức giận, sau đó cuống cuồng che mặt chạy trốn.

... . .

Sau ngày hôm nay, trò cười về Đường đại tài tử cởi trần chạy khỏi giáo phường ty sẽ thành câu chuyện phiếm khắp các ngõ hẻm.

Sau vụ cá cược này Đường Bân đánh mất hai chí bảo của Đường Gia, đánh mất mặt mũi còn đánh mất luôn cả cách giải quyết cho người yêu của mình.

Vương Vũ thật đáng sợ.

Trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một cái nghi vấn.

Không rõ là do Vương Vũ bày mưu tính kế hay do Đường Bân chọn đúng đề tài mà Vương Vũ am hiểu ?

"Đây chính là đại tài tử Đường Bân sao? Không có một chút tính khiêu chiến nào a!"

(눈눈)

Vương Vũ ra vẻ thất vọng lắc đầu.

Cảm nhận được sự mềm mại của tơ lụa truyền đến tay, hắn liền cúi đầu quan sát kỹ càng bộ nội giáp này.

Được bên từ tơ của băng tằm, mỏng như cánh ve, không có trọng lượng, dùng tay miết miết, vậy mà có thể cảm nhận được từng sợi tơ đan xít vào nhau.

Phòng ngự bảo vật này càng nhiều càng tốt.

Đem nó tùy ý nhét vào trong túi, Vương Vũ vẫn còn cảm giác lưng của mình thẫm đẫm mồ hôi.

Cái này một trận cược thắng, nhìn như nhẹ nhõm đơn giản, kì thực mười phần nguy hiểm.

Đầu tiên là sự xuất hiện của Hoa Giải Ngữ,đây là biến số mà hắn là thật không ngờ tới.

May mắn Hoa Giải Ngữ lựa chọn đấu thơ!

Nếu là thi vẽ tranh cái gì, vậy chỉ có thể khóc lóc lăn lộn, hoặc là trực tiếp miệng sùi bọt mép, biểu diễn trúng độc.Nên nhớ Đường Bân là thi họa song tuyệt.

"Chẳng lẽ là do cướp đoạt khí vận của Vương Hàn?"

Vương Vũ đột nhiên xuất hiện một cái ý nghĩ như thế.

Rất có thể. ╮( ˘ 、 ˘ )╭

Nên nhớ rằng Vương Vũ sinh ra đã bị Thiên Đạo chán ghét mà nguyền rủa, hảo vận vô duyên.

Loại này lựa chọn tình huống, thường thường đều sẽ hướng tới phương án bất lợi nhất có thể.

Hẳn là trong cõi u minh khí vận giúp hắn một tay.

"Hừ! Tiểu nhân đắc chí."

Đường Bân đều đã bỏ chạy, các thư sinh cũng không còn mặt mũi đợi tiếp nữa, hừ lạnh một tiếng, định quay người rời đi.

"Chậm đã!"

Vương Vũ lên tiếng, gọi bọn hắn lại.

"Vũ Thế Tử còn muốn thế nào?"

"Trước đó ta giống như nghe các ngươi nói, nếu là ta thắng các ngươi liền nhảy sông tập thể, ta hẳn là không nghe nhầm a?"

Vương Vũ móc móc lỗ tai, cười híp mắt hỏi.

"Vương Vũ! Ngươi đừng ép người quá mức."

Bọn tài tử trợn mắt nhìn, từng cái tức tối nắm chặt nắm đấm.

"Quá phận? Thời điểm các ngươi trào phúng ta, tại sao không ai thấy quá phận?"

Vương Vũ con mắt có chút nheo lại.

Hắn nhưng cho tới bây giờ đều không phải cái gì khoan dung độ lượng, thậm chí lấy ơn báo oán độ hóa kẻ ác.

Hắn là nhân vật phản diện, là hoàn khố.

Người khác đều khi dễ đến trên đầu của hắn, hắn đương nhiên phải gấp bội hoàn lại.

Nguyên tắc của Vương Vũ, từ xưa tới nay đều là truy cùng diệt tận. ψ( ` ∇ ´ )ψ

“Chó cắn ngươi một cái, ngươi còn cắn trở về sao” loại lời nói này vô cùng phản cảm.

Chó cắn ta một cái ta không cắn lại nhưng ta sẽ cầm gậy đập chết nó! 凸(`△´#

"Vũ Ca! Ngươi không nghe nhầm, bọn hắn xác thực có nói."

Lúc này nhóm hoàn khố liền quây lũ thư sinh này lại đề phòng chúng chạy trốn mất.

"Ha ha! Bất ngờ chưa mấy thằng khốn? Vũ Ca căn bản là văn võ song toàn, thế nào? Các ngươi đường đường là thư sinh chẳng lẽ còn nghĩ ăn quỵt sao?"

"Các lão sư của các người đều đang ngồi trên đài chứng kiến kìa , các ngươi hẳn là không muốn bội ước ngay trước mặt họ đúng không ?"

"Có chơi có chịu, ngay cả nhóm hoàn khố chúng ta đều hiểu đạo lý đơn giản này, chả lẽ các ngươi đều không được ai dậy cho ư ?"

ngươi đừng có ép chúng ta quá đáng không là….(ಥ﹏ಥ) *

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Này Dị Thường Thận Trọng (Bản dịch) của Ái Cật Bao Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luke
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 317

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.