Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa cung vô biên

Phiên bản Dịch · 1928 chữ

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia đã truyền đến những tiếng tạp âm, đợi tới khi tôi gọi lại, không còn ai nghe máy nữa.

Lời nói của Trương mù đã khiến đại não tôi ngay tức khắc dừng hoạt động. anh ta bảo tôi ngày này năm sau đốt tiền vàng cho anh ta. Đây là có ý gì? tôi cho dù có là thằng ngốc thật, cũng hiểu được ý tứ trong đó, nhưng tôi vẫn không chịu tin Trương mù sẽ chết.

Trương mù là ai? Anh ta là thợ nhân kiệt xuất nhất trong giới, ngoài ông nội tôi ra, anh ta là người trẻ nhất trong số những người dẫn đầu, sao anh ta có thể chết được chứ? Cho dù thợ nhân khắp thiên hạ chết hết, anh ta cũng không chết!

Đúng, anh ta nhất định sẽ không chết! nhất định là tôi nghe lầm ! Nhất định là tôi nghe lầm ! Trương mù sao có thể sẽ chết được? Anh ta nhất định sẽ không chết!

Tôi nhìn chằm chằm Trần tiên sinh. Hỏi:

- Vừa rồi có phải cháu nghe nhầm không?

Trần tiên sinh cau mày không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Tôi nói:

- Cái thằng cha đê tiện Trương mù sao có thể chết trẻ như vậy được ?

Trần tiên sinh nói:

- Cháu đừng nóng ruột, chờ một lát đã, nói không chừng chuyện cũng không tệ đến mức đó, cháu cũng biết bản lĩnh của Trương mù, cậu ta sẽ không sao đâu.

Tôi biết Trần tiên sinh đang an ủi tôi. Dù sao cũng đã giao du với Trương mù lâu rồi. biết anh ta có tính thích cường điệu phóng đại mọi chuyện lên, là kiểu người cho dù bản thân không đối phó được, nhưng cũng sẽ nói bản thân rất lợi hại. cho nên, một người như thế một khi đã nói đốt tiền vàng cho anh ta, vậy chứng minh, mọi chuyện đã đi đến hồi không thể cứu vãn.

Nghĩ đến đây. Tôi cầm lấy miệt đao đâm vào trong cửa thang máy. Cái này cũng học theo trong TV, nghe nói làm thế có thể mở được cửa thang máy bên ngoài, sau đó có thể trượt xuống dưới bằng cáp treo, tôi không biết tôi có khả năng trượt xuống dưới bằng cách đó không, nhưng là dù sao cũng phải thử một lần mới an tâm.

Có điều tôi đã đánh giá cao bản thân mình rồi, bởi vì cửa ngoài thang máy không hề mở được ra.

Trần tiên sinh cũng thử vài lần, sau đó dứt khoát từ bỏ. Trần tiên sinh nói:

- Ông đã sớm bảo cháu ít xem TV, toàn đi học ba cái thứ không có logic gì.

Tôi nhìn theo hướng ngón tay Trần tiên sinh chỉ, mới nhìn thấy bên cạnh có một tấm quảng cáo, trên đó viết số điện thoại, là đường dây nóng gọi điện khẩn cấp khi thang máy gặp trục trặc, tôi vội vàng cầm điện thoại ấn số, nhưng gọi hai lần đều tắt máy!

Tôi thiếu chút nữa đập tan điện thoại trong tay, không phải nói là đường dây nóng sao? tại sao cũng tắt máy?

Đúng lúc này, tôi trong lúc vô tình cúi đầu nhìn thấy tẩu thuốc đồng giắt bên hông Trần tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ ra câu nói Trương mù nói với tôi, bảo tôi đốt cho anh ta thật nhiều tiền vàng, càng nhiều càng tốt.vì sao anh ta phải nhấn mạnh càng nhiều càng tốt? Đây là có ý gì?

Trần tiên sinh vỗ trán nói:

- Cháu đợi ở đây một lát, tôi biết phải làm gì rồi.

Nói xong, xoay người chạy ra bên ngoài.

Tôi không hiểu ông ấy đi làm cái gì,nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy, hẳn là đã biết phải làm thế nào.

Khoảng thời gian chờ đợi Trần tiên sinh, tôi lại gọi cho Trương mù mấy cuộc, đều giống nhau, điện thoại không ai nghe, liên tiếp gọi mười mấy cuộc, Trần tiên sinh vẫn chưa trở về, vì thế tôi lại cầm miệt dao cạy thang máy, dường như chỉ có như vậy, tôi mới có thể an tâm một chút.

Đúng vào lúc tôi đang cạy cửa, đột nhiên, cửa thang máy bỗng mở ra! Tôi giật bắn mình lùi ra sau mấy bước, nghiêng đầu nhìn con số hiển thị trên nút bấm thang máy, là số ‘1’, có lẽ do tôi ấn nút thang máy.

Cửa thang máy mở ra, tôi lại do dự , có nên chờ Trần tiên sinh quay lại rồi mới vào trong không?

Tôi chờ một lát, cũng chưa chờ được Trần tiên sinh trở về, cắn chặt răng, thầm nghĩ, chết thì chết, chết chung với Trương mù và Lăng Giáng còn hơn là sống một mình, hơn nữa, Trần tiên sinh không xuống dưới cũng tốt, dù sao thợ thuật của ông ấy so với Trương mù và Lăng Giáng cũng có khoảng cách nhất định, chuyện ngay cả Trương mù và Lăng Giáng đều không giải quyết được, ông ấy xuống đây cũng không có tác dụng gì, còn không bằng để cứ để ông ấy sống tiếp thật tốt, đừng dính vào nhân quả này.

Nhìn con số trên thang máy từ 1 biến thành ‘-2’. Tôi lần đầu cảm thấy tốc độ của thang máy sao lại nhanh đến vậy!

Con số hiển thị bên trên rất nhanh đã nhảy tới ‘-3’, tôi đứng sẵn trước cửa chờ đợi thang máy mở ra, nhưng tôi lại phát hiện, bên trên màn hình vẫn hiển thị một hình mũi tên chỉ xuống!

Tinh ----- một tiếng, thang máy dừng lại, hiển thị con số ‘-4’ rõ ràng, thang máy thế mà lại đưa tôi thẳng xuống tầng âm bốn!

Tôi vốn chỉ định xuống tầng -3, căn bản chưa hề chuẩn bị tâm lý xuống tầng âm bốn, biến cố xảy ra bất thình lình này, khiến tôi không tự chủ được lùi ra sau vài bước, mãi cho đến khi mũi miệt dao chạm vào vách tường trong thang máy, tôi mới biết, muốn lui cũng không thể lui.

Lúc ở trên tầng, muốn cạy cửa thang máy ra, nhưng hiện tại trong lòng lại cầu nguyện cửa thang máy đừng mở.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chạy đi ấn lên tầng -3, nhưng đèn phím ấn lại không sáng, ngược lại, cửa thang máy còn chậm rãi mở ra, nhìn thấy nơi này, tôi vội vàng nghiêng người dán lưng lên một mặt tường của thang máy, hy vọng có thể giấu được cơ thể mình đi, đợi cửa thang máy đóng lại, tôi có thể đi lên tầng -3.

Đáng tiếc, kế hoạch đã tính xong rồi, nhưng khi cửa thang máy mở, tôi cẩn thận ấn nút vài lần, không chỉ có nút lên tầng -3, mà những nút khác cũng không ấn được, hơn nữa, không giống lúc trước, nút thang máy sáng đèn, nhưng cửa lại không đóng vào, giống như có người lấy tay giữ chặt cửa thang máy!

Tưởng tượng đến đây, lòng tôi càng thêm sợ hãi , hiện tại bắt đầu có chút hối hận không chờ Trần tiên sinh cùng nhau xuống dưới.

Tình huống hiện tại, muốn lên nhất định không thể, một khi đã như vậy, tôi cắn răng, dùng thủ thể sinh hỏa vỗ lên vai ba cái, sau đó quơ quơ miệt dao, xác định không có nguy hiểm, mới quơ quơ miệt dao ra bên ngoài thang máy.

Tôi có thể cảm giác được tay của tôi đều đã run lên , là do căng thẳng gây nên, thấy không có gì bất thường, tôi mới thò đầu ra ngoài, nhìn vào bên trong, chỉ một ánh nhìn, đã khiến tôi trợn tròn mắt!

Đây nào có giống tầng thứ -4 bốn dưới nhà xác, mà rõ ràng chính là một địa cung. một địa cung vô cùng to lớn!

Bước đầu ước chừng, địa cung này chắc chắn còn to hơn cả cái bệnh viện trên mặt đất, đơn giản mà nói, tôi đưa mắt nhìn đi, nhưng không nhìn thấy điểm cuối ở chỗ nào!

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn thân tôi kinh ngạc cứng đờ trước địa cung khổng lồ, quên mất cả sợ hãi, mãi cho đến khi mượn ánh sáng trong thang máy đưa mắt nhìn về phía xa, thấy nơi đó có một cỗ quan tài đen sì, mới ý thức được, đây là nơi Trương Mục mất một cánh tay!

Quan tài nằm ngang trước mắt, tôi nhìn trái ngó phải, mặt đất không được lát đá giống ba tầng trên, mà loại đá này ở quê tôi gọi là ‘quản tử nham’, cũng chính là đá ‘phiến sét’. Là loại đá nhiều nhất ở vùng Trùng Khánh Hồ Nam.

Tôi nhớ rõ lần trước Trương mù sau khi tiến vào, nói dưới đất có đầy cá Quy Khư, nhưng tôi nhìn một vòng, cũng chưa tìm thấy xương cá, chẳng lẽ Trương Mục nhìn nhầm?

Tôi thử gọi tên Trương mù một tiếng, nhưng đáp lại, chỉ có tiếng hồi âm của chính tôi, hết tiếng này đến tiếng khác, nghe mà toàn thân run sợ.

Càng đi lên trước, ánh sáng ở chỗ thang máy càng tối, tôi chỉ đành mở đèn pin di động, đúng lúc này tôi phát hiện, di động ở trong này căn bản không có tín hiệu! nhưng vừa rồi vẫn có thể gọi điện thoại cho Trương mù, nói cách khác, Trương mù thật ra không có tới nơi này? Không đúng, Trương mù không nghe điện thoại, chứng minh di động có lẽ đã bỏ trên tầng ba .

Tôi giơ di động đi lên trước, trong tiềm thức nói cho tôi biết, Trương mù rất có thể ở ngay bên trong quan tài. Dù sao bốn phía xung quanh đều trống không, cái gì cũng không có.

Chờ tôi đi vào mới phát hiện, nơi này không chỉ có một chiếc quan tài nằm ngang, mà có hẳn ba chiếc nằm ngay ngắn song song với nhau! Đứng từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc quan tài, hơn nữa, bên cạnh hai cỗ quan tài phía sau, còn thắp đèn! Ngọn đèn phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, nhìn vô cùng quái dị, nhưng hiện tại tôi không quan tâm được nhiều như vậy, bởi vì Trương mù và Lăng Giáng, nhất định đã bị nhốt bên trong hai cỗ quan tài kia!

Tôi chạy nhanh tới chuẩn bị lấy miệt đao cạy nắp quan tài, vì thế để úp điện thoại lên cỗ quan tài bên cạnh, để ánh sáng soi lên trần nhà, như vậy sẽ sáng hơn, nhưng tôi lại phát hiện, sau khi để điện thoại như vậy, ánh sáng lại biến thành màu đỏ, tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh đầu tôi, còn có một cỗ quan tài không lồ lơ lửng trên không!

Sao, sao lại có thể!?

Tám sợi dây thừng đỏ treo quan tài không phải đã bị tôi chém đứt rồi sao? vì sao còn treo trên không trung?!

Chính lúc này, tôi nghe thấy trong bóng đen phía xa, truyền tới tiếng bước chân vô cùng kỳ quái, từng bước lại từng bước, chậm rãi đi về phía tôi.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.