Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đốt tiền vàng cho tôi

Phiên bản Dịch · 1847 chữ

Thi thể kia lao tới từ phía sau, tôi nghĩ cũng không nghĩ, lập tức né tránh.

Từ chuyện cỗ thi thể này bảo vệ dây thừng đỏ, tôi càng thêm chắc chắn suy đoán lúc trước của mình chính xác, dây thừng đỏ chính là mộc vị của huyết quan, mặc dù tôi không biết điều hòa này là thế nào, nhưng ít ra có chắc chắn là phương hướng đã đúng, nói như vậy, hai sợi dây điện của bóng đèn chỉ là thủ thuật che mắt ---- tôi cho rằng đèn không có điện, dùng dao chém, nhất định sẽ bị điện giật chết tại chỗ.

Né được cỗ thi thể kia, tôi bỗng phát hiện tôi chưa từng có kinh nghiệm đối phó với thi thể, từ trước đến nay đều là thi thể tới thì tôi chạy, làm gì đã giao đấu trực diện bao giờ?

Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua cửa phòng, tuy rằng cửa vẫn mở, muốn chạy chắc chắn có thể, nhưng dây thừng còn chưa chặt đứt, nếu không chặt bây giờ, tôi dám cam đoan tôi không còn dũng khí tiến vào nữa, cho nên, thành công hay không, chỉ được quyết định trong giây phút này!

Tôi liếc nhìn cỗ thi thể, tướng mạo khá bình thường, có lẽ không thuộc loại chết thảm, như vậy ít nhất thi thể cũng không có nhiều oán khí, so sánh với những thi thể tôi từng gặp, chắc là dễ đối phó. Đương nhiên, đây là suy nghĩ lúc ban đầu của tôi, nhưng về sau đã chứng minh, mặc dù tôi nghĩ không sai, nhưng tôi đã đánh giá cao năng lực của chính mình rồi.

Cho dù xác chết này yếu hơn bất cứ xác chết nào tôi từng gặp qua, nhưng người ta dù gì cũng là một cỗ thi thể biết đi, ‘lạc đà gầy còn khỏe hơn ngựa’, hắn chính là lạc đà, còn tôi không còn nghĩ ngờ gì nữa, chắc chắn là ngựa. khi tôi cố lấy hết dũng khí xông lên, gần như chỉ ‘xô xát’ một lần, tôi đã bị hắn bóp cổ ấn lên tường, hai chân bị nhấc lên khỏi mặt đất, miệt dao cũng bởi vì do tôi không nắm chặt mà rơi khỏi tay.

Mãi đến giờ khắc này, tôi mới biết, thợ nhân bọn họ, rất không dễ dàng gì, ít nhất về thể trạng, tôi không thể so sánh với bọn họ, lúc trước nhìn Trương mù đối phó người âm, hay là thi thể, đều mang một bộ dáng thành thạo chuyên nghiệp, tôi cứ tưởng dễ dàng nhẹ nhàng lắm, hiện tại mới biết, con mẹ nó toàn bộ đều là giả! Bởi vì Trương mù quá lợi hại, cho nên mới dễ dàng như vậy, má, ngu ngốc thật!

Tôi đưa tay đẩy cỗ thi thể này ra, nhưng tay không đủ dài, lại giơ chân đạp, tên kia căn bản không sợ đau, ngược lại, chân của tôi mới đau.

Điện thoại di động đã sớm rơi xuống đất, vẫn còn ánh đèn sáng, nhưng tôi lại cảm giác được hình ảnh trước mắt càng lúc càng tối đen, tôi biết đây là biểu hiện của thiếu ô – xi , tôi tin, trạng thái này nếu cứ tiếp tục kéo dài thêm một lúc nữa, ngày mai tôi sẽ là người nằm trên bàn để xác.

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một chiếc giày bay từ cửa vào, sau đó ‘bộp’ một tiếng, chiếc giày đập trúng đầu thi thể trước mặt tôi, nghe âm thanh chỉ biết lực đạo không nhỏ, sự thật cũng chứng minh quả thật như thế, thi thể bị giày đập văng vào tường, tôi nhân cơ hội thi thể buông tay, luồn qua một bên chui ra ngoài.

Nhìn thấy chiếc giày, tôi vội vàng liếc ra cửa, vẫn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng nói vô cùng quen tai:

- Cháu bé, chẳng lẽ cháu không biết dùng giày đập đầu? tôi nhớ tôi đã từng dạy cháu.

Nghe thấy tiếng nói này, tôi giống như nhìn thấy cứu tinh, người này không phải ai khác, đúng là Trần tiên sinh!

Trần tiên sinh đi từ cửa vào, nhìn thoáng qua thi thể còn đang dán mình lên tường, tôi thì đánh giá khắp người Trần tiên sinh, thấy trên chân ông ấy thiếu một chiếc giày.

Tôi kích động hỏi:

- Trần tiên sinh, sao ông lại đến Trùng Khánh ?

Trần tiên sinh nói:

- Trong thôn xảy ra chút chuyện, muốn tìm các cháu về xem một chút, gọi điện cho cháu thì không liên lạc được, đang đi tìm chỗ cho thuê trọ, vốn tính ngủ lại tối nay, nhưng cảm thấy hình như có thợ thuật của thợ giày ở đâu đó quanh đây, mới đi xem một chút, nào ngờ lại gặp được cháu.

Nghe thấy Trần tiên sinh nói trong thôn xảy ra chuyện, tôi sợ tới mức không dám nói chuyện nữa, chẳng lẽ, lại là chuyện do ông nội gây ra?

Trần tiên sinh nói:

- Không phải chuyện to tác gì, có điều tôi không dám chắc chắn, cho nên mới muốn để Trương mù xem thử.

Nghe Trần tiên sinh nói vậy, tôi mới yên lòng ,có điều tôi đáng lẽ phải sớm nghĩ ra, nếu Trần tiên sinh đều dám rời khỏi thôn chúng tôi, đã nói lên rằng trong thôn không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, tôi vốn dĩ định hỏi Trần tiên sinh về chuyện trong thôn một chút, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp.

Về phần Trần tiên sinh nói cảm ứng được có thợ giày, có lẽ là lúc ở dưới tầng âm ba nhà xác, giày âm trên chân tôi hiện hình, cho nên kinh động tới ông ấy.

Tôi nói:

- Cũng may ông đến kịp, bằng không cháu cũng bị bóp chết rồi.

Trần tiên sinh nói:

- Đêm hôm rồi không đi ngủ, còn chạy đến đây làm gì?

Vì thế tôi bèn kể qua lại những chuyện đã trải qua cho Trần tiên sinh nghe, nghe xong, sắc mặt ông ấy khiếp sợ, rất rõ ràng là không tin nổi tôi đã trải qua nhiều chuyện đến thế, sau đó ông ấy mới nói:

- Không ngờ, cháu còn biết kim khắc mộc.

Nói đến đây, tôi vội vàng chạy tơi chỗ điều hòa gỡ dây thừng xuống, chuẩn bị kéo xuống dưới, lại phát hiện kéo được một đoạn, khựng lại bất động không kéo nổi nữa.

Trần tiên sinh nói:

- Đẩy điều hòa ra.

Hai người chúng tôi chung sức đẩy điều hòa lên trước một chút, phía sau điều hòa, cũng chính là vị trí góc tường, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây thừng màu đỏ, một đầu khác của dây thừng nằm trong đất, một đầu khác, lại xỏ vào bên trong điều hòa, cột lên cánh vẫy.

Tôi cầm miệt dao, không nói gì chặt mạnh xuống, dây thừng tức khắc đứt đoạn.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm giác được cả mặt đất hình như đều rung lắc một chút. Trần tiên sinh nói:

- Được rồi, mau đi những nơi khác chém đứt dây thừng.

Nói xong, ông ấy lấy chiếc giày dính trên đầu thi thể ra đeo vào chân, lập tức chạy ra ngoài, tôi đi theo sau ông ấy, nhưng sau khi chạy được một đoạn, Trần tiên sinh lại lộn trở lại, vẽ cái gì đó lên trên cửa, lúc này mới dẫn tôi chạy tới một chỗ khác. Tuy rằng không biết Trần tiên sinh vẽ cái gì, nhưng hẳn là để phòng ngừa cỗ thi thể chạy ra ngoài.

Có Trần tiên sinh trợ giúp, bảy cái dây thừng còn lại rất nhanh đã được tìm thấy, hơn nữa còn chính xác là nằm ở những phương vị bát quái. Mỗi lần chém đứt một sợi, tôi đều có thể cảm giác được cả mặt đất run rẩy, tôi hỏi Trần tiên sinh vì sao lại thế, Trần tiên sinh nói:

- Tám vị trí đều tương sinh tương khắc, cũng có nghĩa là tám cái dây thừng đều nâng giữ lẫn nhau, đứt một sợi, chịu lực không đồng đều mà nghiêng về một sợi khác, đạo lý này chẳng lẽ trên đại học người ta không dạy cháu?

Được rồi, mặc kệ là Trương mù hay Trần tiên sinh, đều thích khinh bỉ chỉ số thông minh của tôi, chẳng qua Trần tiên sinh nói chuyện ‘khéo’ một chút, lần nào cũng lấy danh hiệu ‘sinh viên đại học’ của tôi ra nói, còn Trương mù thì nói thẳng nói thô, trực tiếp công kích người khác.

Trần tiên sinh nói:

- Cho nên chặt những sợi dây thừng này, đầu tiên phải là càn vị, sau đó là khôn vị đối ứng với nó, trình tự không thể loạn.

Tôi gật đầu, điểm này tôi đúng là chưa nghĩ tới, bởi vì tôi chỉ biết khi đó ông nội nói, kim khắc mộc, còn lại phải chém thế nào, tôi hoàn toàn không có khái niệm. Nếu không có Trần tiên sinh đến đây, tôi đoán vừa rồi nếu cứ chém lung tung, đến lúc đó vẫn là xảy ra chuyện.

Đợi tới khi sợi dây thừng cuối cùng chặt đứt xong, Trần tiên sinh nói:

- Mau dẫn tôi xuống dưới.

Tôi chỉ chờ câu nói này của Trần tiên sinh, nếu có Trần tiên sinh trợ giúp, tôi tin đám người Trương mù sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng trước lúc Trần tiên sinh tự nói ra, tôi cũng không thể yêu cầu ông ấy đi hỗ trợ, dù sao loại chuyện này cũng sẽ lây dính nhân quả. Còn là nhân quả nặng nhất của thợ nhân bọn họ!

Dẫn Trần tiên sinh tới cửa thang máy xong, tôi phát hiện bảo vệ đã biến mất! cửa thang máy đóng chặt, trên thang máy hiển thị con số ‘-3’, rõ ràng, vừa có người xuống dưới! nhưng, rốt cuộc là ai? Vì sao bảo vệ lại biến mất? chẳng lẽ bảo vệ tự mình đi xuống?

Tôi ấn thang máy vài lần, không có chút phản ứng nào, nhưng, con số hiểu thị trên đó, lại biến thành ‘-4’!

Đột nhiên, tôi có một dự cảm bất an.

Tôi lo lắng hỏi Trần tiên sinh:

- Hiện tại nên làm gì bây giờ?

Trần tiên sinh suy nghĩ một lúc sau đó nói:

- Cháu gọi điện cho Trương mù, hỏi nó xem có phải xảy ra chuyện rồi không.

Lúc này tôi mới nhớ ra là còn có thể dùng điện thoại để liên lạc, vì thế tôi ấn gọi cho Trương mù, chuông vừa reo đã có người bắt máy, tiếng Trương mù vang lên trong điện thoại:

- Cái tông môn nhà cậu, nhớ ngày này sang năm, đốt tiền vàng cho tôi, càng nhiều càng tốt!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.