Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mau đến sau núi

Phiên bản Dịch · 1743 chữ

Những con mắt của các thi thể không dấu hiệu báo trước bỗng mở trừng trừng, những cánh hoa hoa giấy Lăng Giáng đưa cho tôi, nháy mắt héo úa, sau đó không tiếng động bốc cháy trong tay tôi, màu sắc này tôi từng nhìn thấy, là ngọn lửa màu xanh lục, nhưng chỉ trôi qua một giây, đã hoàn toàn vô tung vô ảnh, ngay cả tro tàn đều không lưu lại.

Ngọn lửa chợt lóe qua rồi biến mất, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi có ánh lửa chiếu sáng, tôi nhìn thấy rõ, những thi thể mở to mắt chậm rãi tuột xuống từ trên cành tre! Tôi sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, trong đầu vang lên những tiếng ‘vù vù’.

Mai cho đến giờ khắc này tôi mới hiểu, bông hoa Lăng Giáng đưa cho tôi, nhảy lên không phải là vì dẫn đường, mà là đang cảnh báo, nơi nào có nguy hiểm!

Lăng Giáng trời đánh này nữa! vì sao trước lúc đi không nói rõ cho tôi biết cách sử dụng hoa giấy? giờ thì hay rồi, tôi phải làm gì bây giờ?

Chạy!

Đây gần như đã trở thành mánh khóe chuyên dụng của tôi, mặc kệ gặp phải chuyện gì. Chạy là được rồi!

Tôi vội vàng xoay người, thậm chí còn chưa kịp đứng lên, tiện dùng luôn cả tay và chân để bò, bò được một đoạn, tôi lập tức nhớ tới kinh nghiệm lần trước bị quỷ đả tường, vì thế nhanh chóng đứng dậy, không dùng tư thế bò nữa, mà là chạy.

Lúc chạy, trái tim tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhất là xung quanh còn có những thi thể treo lơ lửng, tôi thật sự rất sợ một thi thể nào đó trong số chúng sẽ giống thi thể ban nãy, đột nhiên mở to mắt, rơi xuống khỏi cành tre…..

Tôi không dám quay đầu lại nhìn, không biết cái gã phía sau đã đuổi kịp chưa, bước chân tôi chưa từng chậm lại, nhưng tai vẫn chú ý tất cả âm thanh phía sau, tôi nghe ngóng một lúc, phát hiện trong cả rừng tre chỉ có tiếng chân tôi giẫm lên lá tre, chẳng lẽ, tên kia không đuổi theo?

Nhưng tôi vẫn không dám xoay người lại nhìn, bởi vì chúng nó giỏi nhất là gạt người, khiến bạn lầm tưởng chúng nó không đuổi theo, nhưng thật ra, vẫn đang ở ngay sau bạn, ví dụ cho chuyện này, tôi còn chưa gặp ít lần sao?

Cho nên, chạy! dồn hết sức chạy về phía trước!

Nhưng sau khi chạy được một lúc, tôi phát hiện rừng tre này hình như hơi quen mắt, giống như đã chạy qua rồi, theo lý mà nói, mỗi một khu vực trong rừng đều giông giống nhau, cho dù là trời sáng, cũng chưa chắc nhận được ra, huống chi còn đang là buổi tối?

Tôi đột nhiên ý thức được cái gì, vừa ngẩng đầu đã thấy, mắt một thi thể đột nhiên mở ra, mà cơ thể nó, đột nhiên từ từ hạ xuống dưới.

Đúng vậy, tôi chạy nửa ngày, cuối cùng lại chạy về chỗ cũ.

Tôi gần như không chút do dự xoay người bỏ chạy, nhưng chạy được một đoạn, cảm giác quen quen lại lần nữa xuất hiện, quỷ đả tường? không quá giống, nếu là quỷ đả tường, vậy thì thời gian mỗi lần chạy có lẽ đều giống nhau, nhưng thời gian tôi chạy lần này rõ ràng ít hơn lần trước một chút.

Tôi lại thử chạy vài lần, kết quả đều giống nhau, chạy tới chạy lui, lại trở về chỗ cũ. Lúc tôi quyết định từ bỏ, tôi lờ mờ nhìn thấy trong rừng tre xuất hiện một bóng người.

Là người hay ma?

Dựa theo phân tích của tôi, nếu là người, vậy hắn nhất định đang chạy, nếu là những thi thể treo trên cành tre, vậy thì hai chân của chúng bị buộc chặt, muốn di chuyển, chỉ có thể nhảy.

Nhưng tôi nhìn một lúc, lại phát hiện, cái gã trước mặt, không phải chạy cũng không phải nhảy, mà là vừa chạy vừa nhảy, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện trước mắt tôi không xa.

Nói thật, đến Bồ Tát có đôi khi cũng tức giận, huống hồ, tôi hiện tại đúng là đã chạy mệt muốn chết, vì thế tôi ngồi xổm xuống đất, sờ thấy một cành tre, sau đó nằm sấp xuống, trong lòng nghĩ, không cần biết là ai, cứ quật vào chân một cái đã nói sau --- cho dù là thi thể,đánh gãy chân nó, tôi xem nó còn nhảy thế nào?

Mắt thấy gã kia càng lúc càng lại gần, tay tôi đã đổ một tầng mồ hôi, chính vào lúc tôi đang chuẩn bị sẵn sàng vung cành tre, tôi lại nghe thấy người nọ thét lên một tiếng với mình:

- Cái tông môn nhà cậu, mau bò ra đây cho ông, sau lưng cậu có một gã vô cùng lợi hại!

Trương mù! Người tới không ngờ lại là Trương mù! Anh ta không sao!

Nghe thấy tiếng của anh ta, cục đá treo trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tuy rằng không biết gã phía sau tôi là thứ gì, nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì tôi biết, chỉ cần là nơi có Trương mù, thì nhất định không có nguy hiểm.

Vì thế tôi đứng lên, chạy tới hướng Trương mù, lúc đi theo sau anh ta, tôi mới hiểu vì sao anh ta phải vừa chạy vừa nhảy, bởi vì trên mặt đất có rất nhiều cụm tre bị chặt chỉ còn lại rễ và ống tre cụt, nếu như không nhảy lên, rất có thể sẽ bị trượt chân ngã, nhưng vì sao tôi chạy lâu như vậy rồi đều không găp phải tình trạng đó?

Tôi vừa chạy vừa hỏi:

- Lăng Giáng đâu?

Trương mù hơi ngẩn ra một lúc, nói:

- Có lẽ đã đến bờ sông rồi.

Tôi gật đầu, sau đó lại hỏi:

- Vì sao ở đây lại có nhiều thi thể như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương mù không vội trả lời tôi, chỉ thúc giục tôi chạy nhanh lên.

Tôi thở dài một tiếng, đành vậy, Trương mù vốn luôn như thế, nếu anh ta không muốn nói, cho dù tôi cứ hỏi, anh ta cũng không nói.

Đi được một lúc, cái cảm giác quen thuộc kia lại lần nữa ập tới, tôi nói với Trương mù:

- Lúc trước có một thi thể tự mở mắt, còn xuống khỏi cành tre.

Tôi chỉ thấy Trương mù gật đầu, cũng không trả lời tôi, bước chân của anh ta không đình chỉ, tôi chỉ đành đi theo.

Nhưng chạy được một đoạn nữa xong, tôi vẫn không nhìn thấy cỗ thi thể trợn mắt kia, ngược lại, chỉ nhìn thấy những cành tre trống không, bên trên không có treo gì cả, chẳng lẽ cỗ thi thể này sau khi rơi xuống, nhìn thấy Trương mù, nên đã tự nhảy đi chỗ khác chơi rồi?

Mặc kệ như thế nào, không gặp mới là tốt nhất!

Không bao lâu, Trương mù dẫn tôi ra đến bờ sông, thuyền vẫn còn, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Lăng Giáng, tôi lại hỏi Trương mù, Lăng Giáng đâu?

Trương mù rất không kiên nhẫn xua xua tay nói;

- Cái tông môn nhà cậu, Tiểu Dương, trên cổ cậu có phải đeo cái gì rồi không, có chút bất thường.

Tôi cúi đầu xuống nhìn, ngoài chuông trấn hồn ra, cũng không nhìn thấy gì khác.

Trương mù nói:

- Cậu cởi ra đưa tôi xem nào.

Tôi đưa tay tháo chuông trấn hồn xuống, tay đã gỡ xuống được một nửa, nhưng, tôi đột nhiên dừng lại, sau đó lại đeo chuông trấn hồn lên cổ, lùi ra sau một bước, hai bước, vài bước….

Tôi nhìn người trước mắt, nói với cái gã nhìn giống Trương mù như đúc kia:

- Không đúng, mày không phải Trương mù, mày rốt cuộc là ai? !

Trương mù tự nhìn chính mình, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, có phải cậu bị điên rồi không, tôi không phải Trương mù thì còn là ai? Cậu trúng chiêu rồi, mau ném cái thứ trên cổ đi!

Tôi nói:

- Trương mù chưa bao giờ gọi tên tôi.

( đúng gời toàn gọi bằng biệt danh yêu thương ảnh đặt cho người tình bé nhỏ hoy hà.)

Lời này vừa nói xong, ‘Trương mù’ trước mặt hơi sửng sốt một chút, nói:

- Tôi biết, bình thường tôi đều gọi cậu là thằng ngốc, nhưng tôi cảm thấy cậu không phải thằng ngốc thật, cho nên mới gọi tên cậu.

Tôi lắc đầu:

- Trương mù chưa bao giờ bảo tao tháo chuông trấn hồn xuống, mày không cần diễn nữa, tao biết mày không phải Trương mù.

Hắn nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu có thể hỏi tôi bất cứ câu hỏi nào, tôi đều có thể chứng minh tôi chính là Trương mù!

Tôi nghĩ ngợi, sau khi nhìn thấy nước sông, tôi lại nghĩ tới chiếc di động bị ngâm hỏng, thế là tôi hỏi:

- Mật khẩu điện thoại di động của anh là bao nhiêu?

Tôi vừa hỏi xong, hắn thình lình phá lên cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cái miệng cũng càng cười càng to, đã to đến mức vượt qua giới hạn của người bình thường.

Tôi nắm chặt chuông trấn hồn đã chuẩn bị từ sớm, liều lĩnh ra sức lắc, tôi nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên, nhưng đầu bỗng dưng đau nhói, sau đó tôi nhìn thấy, cơ thể của ‘Trương mù’ duỗi thẳng, ‘phịch’ một tiếng, nằm thẳng cẳng ra đất, đợi tới khi tôi lại nhìn hắn, hắn đã không còn là ‘Trương mù’, mà là thi thể mở to mắt ban nãy!

Tôi liếc nhìn thi thể nằm bên bờ sông và chuông trấn hồn trong tay, tôi đột nhiên ý thức được, phán đoán lúc trước của tôi có thể đã sai hoàn toàn, tin tức Trương mù truyền cho tôi, không phải là ‘đừng đến sau núi’, mà là ‘ nhanh đến sau núi’!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.