Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba hồn không tiêu tan

Phiên bản Dịch · 1806 chữ

Tôi ngẩng đầu mượn ánh trăng nhìn thi thể nằm khắp bốn phương tám hướng trong rừng tre, da đầu ngứa ran, giống như có vô số móng tay sắc nhọn đang cào lên da đầu, tôi phải dùng miệng cắn vào cánh tay, mới khiến bản thân không kêu lên thành tiếng.

Tôi nhớ lúc mình vào, không có những thi thể này, nếu không, khi đó trời còn sáng, tôi nhất định đã nhìn thấy, nhưng vì sao hiện tại tôi mới nhìn thấy những cỗ thi thể này ? chẳng lẽ, tôi đã đi sang một khu rừng tre khác? Nhưng, tôi đi từ trong thôn ra, phương hướng không hề sai, tuyệt đối không thể đi nhầm rừng tre.

Chẳng lẽ nơi này là ảo cảnh, nhưng, nếu là ảo giác, bông hoa giấy của Lăng Giáng trong tay này, nhất định sẽ phát ra phản ứng cảnh báo, tôi cúi đầu nhìn cánh hoa, vẫn là tám cánh, không có cánh nào héo, chứng minh , những gì tôi nhìn thấy đều là sự thật, thi thể không phải ảo giác, mà thật sự tồn tại!

Tôi nhớ rõ Trương mù từng nói, thôn Trương gia không xây mộ không lập bia, toàn bộ đều chôn xuống dưới đất trong rừng tre, những thi thể treo trên cành tre, là thế nào? Chẳng lẽ mấy ngày tôi không ở thôn Trương gia, thi thể người thôn Trương gia đều bị đào hết lên rồi treo lên cành tre?

Một trận gió lướt qua, thi thể đong đưa trên cành tre, thật giống như đang đu dây, chỉ là cách đu dây này có hơi quá mức kinh dị? Hơn nữa, trời tối, mất trăm cỗ thi thể cùng nhau đu dây, nếu không phải tôi đã trải qua rất nhiều chuyện quái lạ, tôi đoán, tôi sẽ bị hù chết tại chỗ.

Bởi vì có gió, đôi chân của thi thể trước mắt tôi khẽ đong đưa về hướng này một chút, tôi sợ tới mức lùi ra sau vài bước theo bản năng. Mặc dù là như vậy, trán của tôi vẫn thiếu chút nữa bị mũi chân hắn đá trúng, không phải là tôi chưa thấy qua xác chết, thậm chí còn gặp qua xác chết tự biết đi, nhưng tôi còn chưa thấy qua xác chết biết đu dây!

Lúc tôi lùi ra sau vô tình ngẩng đầu liếc nhìn cỗ thi thể, bởi vì ánh trăng ở đằng sau, cho nên không bị phản quang, tôi thấy rõ gương mặt và quần áo trên người hắn, trên người hắn không mặc bộ áo liệm màu xanh thêu hoa người chết mặc trước lúc hạ táng, mà là một bộ áo tắm màu đỏ, hơn nữa, cổ chân còn bị buộc một vòng bằng dây đỏ, trên dây đỏ treo một thứ gì đó hình lập phương, lúc đầu, tôi còn chưa nhận ra hình lập phương kia là thứ gì, về sau mới biết, con mẹ nó, đó không phải là quả cân chúng ta thường sử dụng đó sao?

Hai tay buộc trên cành cây, trên người mặc áo tắm màu đỏ, toàn thân trên dưới không có vết thương, chân trần, dưới chân còn treo một quả cân, mẹ nó, đây chính là cách cậu bé váy đỏ Trùng Khánh treo cổ chết! tôi nhịn không được xoay người nhìn bốn phía, quả nhiên, tất cả thi thể, toàn bộ đều là dùng cách như vậy treo trên cành tre.

Nếu nói cậu bé Trùng Khánh tôi nhìn thấy trên đường cao tốc chỉ là một sự ngẫu nhiên, vậy thì đó là thủ đoạn của người thi triển kính giới để nhốt tôi lại, vậy hiện tại, nhưng thi thể cũng dùng cách treo cổ giống như vậy đây, phải giải thích thế nào? nếu nói bọn họ không có liên quan gì, đánh chết tôi cũng không tin!

Lúc Lăng Giáng, cùng tôi đến thôn Trương gia, Lăng Giáng yêu cầu dừng lại ở khu phục vụ nghỉ ngơi, nhân lúc đó, tôi từng lên mạng xem qua những tư liệu liên quan đến cậu bé váy đỏ Trùng Khánh, nhưng trên mạng giải thích rất mơ hồ, có người nói là tự sát, có người nói là bị giết, ai cũng có ý kiến riêng, cảnh sát vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực, cuối cùng chỉ có thể dùng tự sát đến kết án.

Lúc tôi đang tra những thông tin này, Lăng Giáng còn hỏi tôi đang làm gì, lúc ấy tôi đưa di động cho Lăng Giáng xem, xem xong, cô ấy hỏi tôi:

- Anh cũng hứng thú với những chuyện này?

Khi ấy tôi đã kể lại chuyện mình gặp phải cho cô ấy nghe, nghe xong, cô ấy liếc nhìn tôi một cái, sau đó nói:

- Người có ba hồn bảy vía, về ba hồn, có rất nhiều thợ môn đều có cách gọi không giống nhau, cách nói nhiều nhất chính là thai quang, sảng linh, u tinh. Thai quang, thái thanh dương hòa chi khí, thuộc thiên, sảng linh, âm khí chi biến, thuộc ngũ hành, u tinh, âm khí chi tạp, thuộc địa, cũng giống như cách gọi ‘thiên hồn, địa hồn, nhân hồn’ trong phim và tiểu thuyết. còn bảy phách, bao gồm thi cẩu, phục thỉ, tước âm, thôn tặc, phi độc, trừ uế, xú phế. Cũng chính là hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục. bảy phách tồn tại trong vật chất, cho nên người qua đời, bảy phách cũng biến mất, hai tay treo trên xà nhà, là dưới không chạm đất, u tinh khó nhập thổ, địa hồn không tan, dưới chân treo quả cân, là vật nặng giữ thân, thai quang khó lên trời, thiên hồn không tan, cộng với nhân hồn vốn dĩ du đãng trên thế gian, như vậy, ba hồn không tan, mới có thể …. Chuyện anh nói đã kết thúc rồi, những gì anh nhìn thấy nhất định là ảo giác.

Tôi không biết vì sao Lăng Giáng nói được một nửa lại thôi, cũng không biết, chuyện kia rốt cuộc là chuyện gì, nhưng tôi biết cô ấy không muốn nói, cho nên cũng không tiếp tục hỏi, hơn nữa, lúc ấy cô ấy cũng bảo đó là ảo giác của tôi, tôi cũng tin, dù sao, chỉ là ảo giác, tôi không cần thiết phải nghiên cứu quá nhiều về vấn đề này.

Nhưng hiện tại nhìn thấy cách chết của những người này, tôi biết, chuyện kia mà Lăng Giáng nói vẫn chưa chấm dứt, tình hình vẫn còn đang không ngừng mở rộng, nếu tôi đoán không sai, người năm đó gây ra vụ án cậu bé váy đỏ, đã trở lại, mà còn dùng thợ thuật tương tự lên những người ở đây --- kể cả không phải là người gây ra vụ thảm án năm đó, cũng nhất định là chung một lò, mà mục đích của hắn, nhất định cũng là ba hồn của những người này, còn về lấy ba hồn bọn họ đi làm gì, khi ấy Lăng Giáng không nói, hiện tại tôi nghĩ muốn nát óc, cũng chưa có hiểu.

Vấn thì vấn đề xuất hiện rồi, sử dụng thợ thuật này, rốt cuộc là người của thợ môn nào? Tôi rất nhanh đã hiểu ra, kết hợp với chuyện kính giới gặp trên đường cao tốc, tôi gần như có thể kết luận, đây hành vi của thợ cạo đầu.

Người có thể sử dụng kính giới một cách xuất thần như vậy, ngoài những thợ cạo đầu sống qua ngày trong tiệm cắt tóc ra, thì còn có thể là ai? Lẽ nào còn là thợ vàng mã ngày ngày làm người giấy? nếu như lúc Trương mù đang làm người giấy còn soi gương, tôi nhất định sẽ đi tới vung miệt dao chém chết anh ta đã nói sau.

Cho nên, lúc tôi bị đưa tới bãi tha ma ở Hồi Long Địa, âm trùng trên người tôi nhất định cũng là do thợ cạo đầu bỏ lên, nhưng, từ nhỏ tới giờ tôi đến tiệm cắt tóc không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc ai mới là thợ cạo đầu đứng sau tầm rèm cơ chứ? Tôi hoàn toàn không biết.

Những suy nghĩ này tức khắc thông suốt, kế tiếp là phải tìm cách ra ngoài, tôi lại ngẩng đầu liếc nhìn thi thể trên cành tre, phát hiện nó đang đối mặt với mình, không chỉ là thi thể trước mắt, mà là tất cả những thi thể xung quanh, đều đang hướng mặt về phía tôi, cảnh tượng này giống cảnh tượng tôi gặp phải trên đường cao tốc --- cậu bé váy đỏ cũng hướng mặt về phía tôi, khiến tôi không thể ra ngoài, lẽ nào, hiện tại tôi lại đi vào trong kính giới rồi, nên mới mãi không ra ngoài được?

Cũng không đúng, hoa giấy của Lăng Giáng không có gì bất thường, cho nên, đây không phải kính giới, vì thế tôi tiếp tục đi lên trước, chỉ cần hoa của Lăng Giáng không có phản ứng, có lẽ tôi vẫn an toàn, việc còn lại, chính là phải đi ra khỏi nơi này.

Sau khi đi được một đoạn đường, tôi đột nhiên nghĩ, hình như Lăng Giáng cắm một bông hoa ở đầu thuyền, còn bông hoa trong tay tôi là một bông khác về sau cô ấy mới đưa cho tôi, trong này có liên hệ gì không nhỉ? Dù sao sở trường của Lăng Giáng cũng là cảm ứng, nói không chừng, giữa hai bông hoa giấy này, vẫn còn có quan hệ ‘hấp dẫn’ lẫn nhau, giống như hai đầu cực bắc và cực nam của nam châm, thế là tôi thử giơ cao hoa giấy, cẩn thận cảm ứng từng dao động nhỏ của cánh hoa.

Nhưng tôi sai rồi, tôi không phải Lăng Giáng, tôi giơ hoa cảm ứng nửa ngày, ngoài càng thêm sợ ra, cái gì cũng không đạt được.

Đúng vào lúc tôi chuẩn bị buông tay, tôi đột nhiên cảm giác được hoa giấy trong tay khẽ nhảy lên một chút, vẫn may tôi còn đang cầm chặt, nếu không rất có thể đã nhảy ra khỏi tay tôi, hoa giấy nhảy về hướng bên phải vài lần, nhưng cánh hoa của nó không héo, thấy vậy, tôi vui mừng, xem ra tôi đoán đúng, hoa giấy quả nhiên đang chỉ đường cho tôi.

Tôi đi theo phương hướng này, đột nhiên, những treo thi thể trước mắt đồng loạt mở mắt, cùng lúc đó, tôi thấy tám cánh hoa trên bông hoa giấy, đều khô héo hết!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.