Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cáo già

Phiên bản Dịch · 1503 chữ

Tôi bước vào nhà Phong Thủy, bên trong là một đại sảnh rộng thênh thang nhưng chỉ bày một cái bàn dài và vài cái ghế.

Trên tường dán rất nhiều bùa chú phong thủy. Ngay trước mặt chính giữa là một chiếc la bàn lớn, xem ra chắc là được chế tạo từ đồng hồ.

Cả đại sảnh toát lên hơi thở thời dân quốc, mà đặc trưng phong thủy cũng vô cùng nồng đượm, đặc biệt là chiếc la bàn đồ sộ ngay chính giữa nhà, hai mươi bốn canh giờ được thể hiện rõ nét, làm người ta vừa nhìn là mê mẩn.

“Ngồi đi!”

Thanh niên đang gọi tôi đây tên là Lam Lâm. Anh ta tự xưng là đồ đệ của thầy Tống nhưng tôi không cảm nhận được thuật số trên người anh ta, hay nói cách khác, người trước mắt tôi đây cực kỳ bình thường.

“Nào, uống trà đi!”

Anh ta rót cho tôi một ly trà đặc nóng hổi đang nghi ngút khói.

Tôi lịch sự gật đầu, nhấc ly trà về phía mình. Anh cũng tiếp tục hỏi tôi: “Không biết phải xưng hô với anh thế nào?”

“Tôi họ Ngô.”

“Anh Ngô, anh đến nhà Phong Thủy tìm sư phụ tôi có việc gì không?”

Tôi hít thật sâu. Tôi chỉ tính kể chuyện này với thầy Tống mà thôi nên không cần nói quá nhiều với người khác làm gì.

“Tôi tìm thầy Tống giúp tôi một việc.”

“Ồ? Có liên quan đến phong thủy hay sao? Sư phụ chúng tôi có dặn, không nhận đưa tang, không nhận điềm hung, không nhận phạm Thái tuế, trừ mấy chuyện này ra thì trừ quỷ giết yêu, phụ thu thêm 30%, ngoài ra nếu đắc tội tiểu nhân, hóa kiếp độ nạn đều phải thu tiền trước!”

Nghe một tràng dài xong, toàn bộ cơ mặt tôi giật liên hồi, ai có mà dè đây là một tiệm mở cửa làm ăn!

Tôi gãi đầu: “Tôi chỉ đến nói vài câu với thầy Tống thôi, có liên quan đến phong thủy, nhưng phải không cầu xin giúp đỡ.”

“Sao cơ? Anh đến tư vấn à? Tư vấn cũng phải thu phí đó nha!”

Tôi sững người, sao cái nhà Phong Thủy này chuyện gì cũng dính líu tới tiền thế?

Đúng là có tiền mua tiên cũng được, ông nội nói không sai chút nào, phần lớn thầy phong thủy đều vì mưu sinh, nên chuyện phong thủy là dùng để kiếm tiền.

“Vậy… Vậy thì xem như tôi đến xin tư vấn đi.”

Tôi chỉ đành bất lực cười khổ, sau đó yên lặng ngồi chờ thầy Tống về.

Trong lúc chờ đợi, tôi tán gẫu một lát với Lam Lâm, phát hiện quả thật anh ta không hiểu gì về chuyện phong thủy nên thấy hơi kỳ lạ. Một đệ tử của đại sư phong thủy mà không hiểu phong thủy sao?

Đại khái đến tầm buổi chiều, cuối cùng thầy Tống cũng về, có một thiếu nữ đi theo sau lưng ông ấy. Từ cơ thể hai người này tôi có thể cảm nhận được hơi thở một âm một dương đang tỏa ra.

“Ủa? Có khách đến hả?”

Thầy Tống mặc một chiếc áo kiểu thời Đường màu trắng, tuổi khoảng hơn sáu mươi, nhưng eo lưng thẳng tắp, sắc mặt bừng bừng sức sống, khỏe khoắn hồng hào.

“Sư phụ, đây là anh Ngô, anh ấy nói có chút chuyện muốn tìm sư phụ bàn bạc.”

Thầy Tống thở nhẹ một hơi, trông hình như rất mệt mỏi, cười khổ: “Vậy à…”

Lúc này cô gái trẻ sau lưng thầy Tống lên tiếng.

Giọng nói của cô rất đặc biệt, trong trẻo tựa như linh điểu, nghe chắc không quá hai mươi tuổi, nhưng mặt mày lạnh nhạt, hai mắt sắc sảo lạnh lẽo.

“Ông nội, hôm nay tham gia Phong Thủy Phong Hội rất mệt rồi, có chuyện gì thì đợi ngày mai rồi nói!”

Nói xong, thầy Tống cũng quay người lại lặng lẽ rời khỏi. Lúc này tôi đứng lên, nói: “Thầy Tống, tôi từ bên đối diện sông qua đây, đi đi về về cũng phải ba bốn tiếng đồng hồ.”

“Thế à? Thế thì vất vả cho cậu rồi.”

Thầy Tống chỉ hờ hững nói một câu nhưng không hề ngừng bước, bày ra dáng vẻ kênh kiệu ta đây là đại sư.

Tôi híp mắt lại, buông một câu: “Tôi đến đây, không phải để tư vấn chuyện phong thủy gì cả, mà tôi chỉ muốn nói với ông, trong tỉnh sắp có chuyện lớn rồi!”

Chuyện lớn?

Thầy Tống dừng bước, chậm rãi quay lại nhìn tôi, cười lạnh vài phần: “Nhóc, tên họ?”

“Tôi họ Ngô.”

“Ngô?”

Thầy Ngô ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Ta sống trên tỉnh này lâu như vậy nhưng chưa từng nghe đến thế gia phong thủy nào họ Ngô.”

“Xin lỗi, tôi từ dưới quê lên.”

Cô gái trẻ đằng sau lưng thầy Tống khẽ cười: “Há, thì ra là đồ nhà quê, hèn nào lại ăn mặc đơn giản thế.”

Tôi có thể cảm nhận được mấy người này đang khinh thường tôi, có lẽ đây là sự kiêu ngạo của việc thuộc về dòng dõi thế gia, ăn sâu vào trong máu rồi.

Tôi hít sâu, bất đắc dĩ cười: “Tại hạ Ngô Tử Phàm, đến đây thông báo một câu với thầy Tống, Nam Cương vào thành, âm khí nuốt trời!”

“Cậu nói cái gì?”

Thình lình thầy Tống quay phắt người lại nhìn tôi đăm đăm. Ông rảo bước đi thẳng đến chỗ tôi, hỏi: “Nam Cương vào thành, âm khí nuốt trời? Cậu có chứng cứ không?”

“Một châm khóa hồn, tách ba hồn rời bảy vía.”

Nói xong, tôi dứt khoát lấy kim Phân Hồn ra đưa cho thầy Tống.

Thầy Tống quan sát thật kỹ, sau đó nhíu chặt mày, hỏi ngay: “Kim Phân Hồn? Từ đâu mà cậu có nó?”

“Trừ đám Nam Cương đó ra, thầy nghĩ còn ai sẽ sử dụng nó?”

Đồng tử thầy Tống trừng càng lúc càng lớn. Ông nhìn chằm chằm tôi, hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”

“Nói rồi, Ngô Tử Phàm, làm công ở tiệm vàng mã bên khu thành cũ.”

Thầy Tống lại nhìn cây kim Phân Hồn, tôi nhìn thấy rất rõ vẻ mặt ông thay đổi liên tục.

“Hạ, cháu ra ngoài một chuyến với Lam Lâm đi, ta có vài chuyện phải nói với cậu này.”

“Ông nội, có chuyện gì mà cháu không thể nghe hay sao? Cháu cũng đã mười tám rồi, nội đừng xem cháu là con nít nữa!”

“Chuyện này cực kỳ hệ trọng, không phải là chuyện cháu có thể nghe được, ra ngoài mau lên!”

Thầy Tống quát một tiếng. Cô thiếu nữ kia chỉ đành bĩu môi, sau đó cùng với Lam Lâm đi ra ngoài.

Thầy Tống đóng cửa lại, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, bảo: “Cây kim Phân Hồn này có dấu hiệu rỉ sét, chắc là đã được sử dụng?”

“Đúng vậy, ông chủ của tôi bị kim Phân Hồn đoạt mất ba hồn bảy vía, may mà xử lý kịp thời, rút kim Phân Hồn ra nên người không sao.”

“Thế sao? Có tìm được kẻ tập kích ông chủ của cậu không?”

“Kẻ đó khoác áo tơi đen, thân thể cao to hơn hai mét, mưu đồ mở chợ âm hút dương!”

Thầy Tống nheo mắt, lộ vẻ bối rối, sau đó ông thở dài, than: “Không ngờ vẫn còn dư đảng sót lại!”

Thầy Tống nghe tôi thuật lại một lượt, sau đó nói tiếp: “Quỷ thuật của vu sư Nam Cương truyền thù qua đời đời kiếp kiếp, hút dương thọ của người sống để kéo dài thọ mệnh của bản thân, thủ đoạn quá sức tàn nhẫn, nên rất nhiều thầy phong thủy cảm thấy bất mãn.”

“Tôi cũng từng nghe kể, các thế gia phong thủy như ông bắt tay nhau để chống lại đám vu sư Nam Cương đó, vả lại còn từng nói, một kẻ cũng không tha!”

“Đúng vậy, năm đó, lần đó, quả thật đã tiêu diệt rất nhiều vu sư Nam Cương, nhưng vẫn có không ít dư đảng chạy trốn được, vốn ta cho rằng bọn chúng sẽ không xuất hiện trong tỉnh, không ngờ lại có một tên càn rỡ tới như vậy.”

Tôi không hề nói chuyện tôi là ‘bình chứa’ cho thầy Tống nghe, dù gì nếu nói xong, thầy Tống sẽ biết tôi đến tìm ông ấy để bảo toàn mạng sống.

“Cậu nói những chuyện này với ta, thật ra là muốn để ta ra tay tiêu diệt kẻ này, đúng không?”

“Đương nhiên, đối phó với vu sư Nam Cương thì tôi nghĩ không có ai qua mặt được các thế gia phong thủy lớn ở trong tỉnh này đâu, phải không?”

Bạn đang đọc Người Đưa Tang Cõi Trần của Quỷ Môn Quan Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QLCR29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.