Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1065 chữ

Chương 2:

Trong truyện này có ba nhân vật phản diện lớn, một người so với một người chết càng thảm, mà ba nhân vật phản diện này là ba anh em với nhau, trước khi thành niên đều do mẹ kế nuôi dưỡng, người mẹ kế trong truyện đó tên là Mạnh Phục.

Mạnh Phục: “....”.

Lúc còn thiếu nữ người mẹ kế này là một người nhẹ dạ cả tin, chồng mới chết nữa năm mà lại nghe theo lời dụ dỗ của người bán hàng rong, muốn cùng hắn bỏ trốn, nhưng cô ta không biết rằng tên bán hàng rong ấy lại bán cô ta làm gái bán hoa.

Sau này cô ta trốn ra được nhưng trời đất bao la lại không có chỗ cho cô ta nương thân cô ta chỉ có thể cắn răng mà quay trở về Khương gia, trở về nhà họ Khương tính tình cô ta càng âm u.

Trở nên cay nghiệt, độc ác, rảnh rỗi lại lôi ba đứa bé ra đánh, nhưng ở trước mặt người dân trong thôn cô ta lại tỏ ra mình là một người mẹ kế nhân hậu, mọi người đều cảm thấy chắc là do ba đứa bé Khương gia quậy phá nên mới bị đánh.

Tổng kết lại rằng ba đứa bé trước mặt cô đây sau này sẽ trở thành người có tính cách văn vẹo âm u và cực kì độc ác, mà người biến bọn chúng thành ra như vậy chính là nguyên chủ mà Mạnh Phục mới xuyên vào đây.

Hít một hơi thật sâu Mạnh Phục nhìn ba đứa bé dưới chân mình: “ Dì sẽ không đi, mấy đứa đứng lên đi”.

Ba đứa bé này thì lão đại và lão nhị là hai anh em sinh đôi, gọi tên phân biệt là Đại Tráng và Nhị Mạnh, cả hai đứa năm nay đã bảy tuổi. Cuối cùng là đứa em út, con bé được gọi là Tam Muội năm nay năm tuổi.

Nếu những gì Mạnh Phục trải qua đều là thật thì chắc chắc cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết, cô nhớ không nhầm thì mẹ ruột của mấy đứa trẻ này thật ra cũng chưa chết, mà đã quay trở lại Thủ Đô làm tiểu thư nhà hào môn.

Năm đó mẹ ruột của mấy đứa bé này bị sự cố mất đi ký ức, trở nên khờ dại, cha của mấy đứa này liền được lợi chỉ cần dùng một con gà mái đã có thể đổi cô ta về làm vợ cho mình.

Mãi tới khi sinh ra Tam Muội cô ta mới khôi phục lại ký ức, sau đó liền lén lút trốn đi.

Không phải cô ta không thương mấy đứa nhỏ, mà sự tồn tại của mấy đứa bé như chứng cứ chứng minh cuộc sống toàn bi thảm của cô ta trước khi cô ta khôi phục lại kí ức nó cứ như vết dao cứa vào lòng cô ta vậy.

Nhìn hai đứa Đại Tráng và Nhị Mạnh đã bảy tuổi nhưng lại gầy yêu như đứa bé năm sáu tuổi vậy, nếu đem mấy đứa nhọc này đến nhà ngoại thì có lẻ mấy đứa nhóc này sẽ có cuộc sống tốt đẹp cơm no áo ấm.

Nhưng nghĩ đến mẹ chúng vừa mới thoát khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới, vừa mới bỏ xuống gánh nặng của quá khứ mà giờ cô đem bọn nhỏ tới chỗ cô ta thì chắc sẽ bị cô ta hận chết.

Ba đứa bé nghe Mạnh Phục nói không đi có chút bán tính bán nghi, cô lấy khăn tay trong túi áo ra tính lau đi vết máu trên đầu Đại Tráng, nhưng chưa kịp giơ tay lên thì thằng bé đã nhanh chóng lùi lại.

Thằng bé cho rằng cô muốn đánh nó, hành động này rơi vào mắt Mạnh Phục khiến cho cô thấy nhói lòng, liền đưa tay kéo thằng bé xuống một tảng đá gần đó ngôi xuống động tác ôn nhu: “ Dì không có bỏ đi, chính là muốn đi lên trên chợ xem có thịt hay không mua một ít về”.

Nói đến thịt ba đứa bé không tự chủ được nuốt nước miếng. Mấy đứa bé này số khổ, cha mất, ông bà lại không thương chỉ có thể trông mong đi theo người mẹ kế này.

Tuy nguyên chủ có ra tay đánh đập bọn họ nhưng cô ta lại cho bọn nó ăn đầy đủ chứ không bỏ đói bọn nó, tiếng ba đứa bé nuốt nước miếng rơi vào tai Mạnh Phục làm cô đau lòng không thôi.

Lấy ít cỏ xanh vên đường vò nát xong cô xe miếng vải bên ông tay áo lấy phần nước vừa mới bị vò nát kia thấm vào miếng vải sau đó băng bó đơn giản lại cho thằng bé.

Nguyên chủ cũng không phải là lần đầu tiên ra tay đánh đập ba đứa bé, lần sau so với lần trước ra tay càng nặng hơn. Thậm chí có lần còn ném cả ghế lên người bọn trẻ.

Đây là lần đầu tiên ba đứa bé thấy động tác băng bó ôn nhu như vậy trong lòng cảm thấy xa lạ lại có chút mong chờ.

Mạnh Phục cảm nhận được sự lo lăng của mấy đứa nhỏ, liền đưa tay xoa lên mái tóc vàng vọt của mấy đứa để an úi: “ đi thôi Dì dẫn mấy đứa đi mua thịt”.

Mấy đứa bé lại một lần nữa nuốt nước miếng ngoan ngoãn đi theo Mạnh Phục lên chợ.

Mạnh Phục quay qua thấy ba đứa bé đi theo sau mình mà không khỏi đau xót, vừa nãy nguyên chủ ra tay đánh mấy đứa nó như vậy mà giờ cô kêu mấy đứa bé đi theo bọn chúng vẫn tín nhiệm đi theo cô, thậm chí chỉ vì hành động quan tâm nhỏ của cô cũng làm chúng nó tháy thỏa mãn.

Cô không có tư cách nguyên chủ trước đó làm đúng hay sai, nhưng nếu cô thật sự đã xuyên trở thành Mạnh Phục của thời đại này, không quay lại được nữa thì cô sẽ thật sẽ cố gắng hết sức ngăn chặn tương lại bất hạnh của ba đứa bé này.

Bạn đang đọc Mẹ Kế Nuôi Dạy Nhân Vật Phản Diện ( Dịch) của Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ulyana
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật tiger_2308
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.