Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Chương 1:

Hôm nay là ngày Mạnh Phục có ca trực, cô đã phải nhận liên tiếp tám ca sản phụ, trong đó còn có một ca cấp cứu nguy kịch do sản phụ bị xuất huyết máu liên tục. Bận rộn mãi tới mười giờ rưỡi tối Mạnh Phục mới được nghỉ ngơi.

Đem thức ăn mua hồi chiều ra hâm nóng một hồi sau đó cô tranh thủ ăn nhanh để thế chỗ trực đêm thay cho một đồng nghiệp xin nghỉ.

Thừa diệp đang rảnh rỗi không có việc gì làm, cô mở máy tính lên thống kê lại số lượng ca bệnh trong tháng.

Cũng không biết từ lúc nào mà mắt cô lại lim dim rồi gục xuống bàn ngủ thiếp đi mất, bất chợt Mạnh Phục nghe thấy bên tai như có tiếng của con nít khóc nghẹn.

Cô giật mình choàng tỉnh dậy, kế bên cô có một đứa bé gầy yếu cả người lem luốc đang quỳ dưới gối đang cố hết sức dùng tay ôm chặt chân cô: “ Dì à đừng đi, cầu xin người đừng bỏ lại chúng con, chúng con sẽ nghe lời người mà”.

Là một bác sĩ, theo bản năng cô chú ý đến vết thương ở trên đầu của đứa bé. Giống như vừa mới bị đụng vào đâu đấy, máu chảy ròng cả hai bên thái dương nhìn mà thấy xót.

Cô vội vã hướng tay về phía túi áo để tìm cồn cùng bông băng, nhưng sờ một lúc cô mới chợt phát hiện thứ mình mặc trên người không phải áo blouse , hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cô.......

Phía trước cô có 2 đứa nhóc gầy yếu nữa, thấy cô đứng im không nói gì, đứa bé kia lại tiếp tục ôm chân cô khổ sở cầu xin: “ ba chúng con sẽ nghe lời mà, chúng con có thể làm rất nhiều việc, làm ơn đừng bỏ rơi chúng con”.

Hai đứa bé kia mặt đầy lo lắng thấy cô không nổi nóng đá chúng nó văng ra như trước nữa liền học theo anh trai quỳ xuống bên chân cô, một đứa vừa quỳ vừa xin đứa còn lại dập đầu liên tục.

Thấy cảnh này, bên tai Mạnh Phục lại ong lên. Một loạt ký ức xa lạ cứ như vậy nó cứ như vậy dội thẳng vào đầu cô.

Nguyên chủ của thân thể này cũng là Mạnh Phục, là cháu gái của một bác sĩ tên là Tôn ở trong trấn, từ nhỏ nguyên chủ đã sống cùng Ông Tôn, nguyên chủ chỉ ở trong nhà rất ít khi đi ra ngoài tiếp xúc với người khác nên nguyên chủ là người rất cả tin, nhút nhác, cho nên sau khi ông Tôn mất cô liền bị bà mối lừa.

Gả cho người đàn ông góa vợ họ Khương, nhưng người đàn ông họ Khương này lại phải lòng một quả phụ ở trong thôn, lòng dạ đều đặt hết lên người cô ta.

Ngày thành hôn còn chạy đi sửa nóc nhà cho quả phu đó, không biết sửa như thế nào lại bị ngã từ nóc nhà xuống, đầu không may bị va vào cạnh cửa, liền như vậy mà chết.

Nguyên chủ tuy chưa tổ chức lễ cưới nhưng cũng đã là con dâu vào cửa nhà họ khương tính toán từ trước thấy trước khi mất ông Tôn có để lại cho cô một cửa hiệu thuốc ở trên trấn nên tuy vẫn chưa cử hành hôn lễ nhưng đã ghi tên cô ta vào gia phả họ Khương.

Sau khi con trai mất Khương gia lại dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ nguyên chủ, nói với cô ta rằng sẽ coi cô ta như là con gái mà nuôi dưỡng, chờ khi cô ta lớn lên sẽ kiếm một gia đình tốt gả cô ta vào.

Sở dĩ nhà họ Khương nói vây là muốn nguyên chủ dao đồ cưới ra, nguyên chủ cả tin tưởng thật nên đã giao đồ cưới.

Nguyên chủ cứ như vậy ở tuổi mười lăm trở thành mẹ kế của ba đứa bé trong mắt người khác.

Sau khi đưa đồ cưới ra nhà họ Khương liền lộ ra bộ mặt thật, lập tức bán hiệu thuốc đó của nguyên chủ thành tiền mặt sau đó để con trai út lấy tiền đó mua nhà trên huyện.

Cứ như vậy một nhà của con trai út họ Khương dọn hết lên huyện để lại mình nguyên chủ chăm sóc hai người già và ba đứa bé.

Từ trước đến nay nguyên chủ là người mười ngón tay không dính nước, chưa bao giờ phải làm việc nhà, vậy mà nguyên chủ bị gia đình họ Khương bắt ép phải làm việc nông kiếm công điểm, bàn tay trắng nõn, mềm mại lúc trước nay đã chai sần nứt nẻ.

Đôi lúc còn bị bà Khương chửi là đứa con gái khắc chết chồng, là đứa con gái đen đủi, nguyên chủ là người yếu đuối làm sao có thể chịu được những lời đó, lâu dần tích tụ thành oán khí.

Cô ta không dám cãi lại bà Khương nên trút hết oán khi lên đầu ba đứa trẻ, sau này cô ta quen biết được được một người bán hàng rong, thường xuyên gặp mặt lại nghe hắn dụ ngọt đi theo hắn sẽ có tương lai nên nguyên chủ muốn trốn khỏi Khương gia, để theo tên hàng rong.

Hôm nay chính là ngày hẹn gặp để bỏ trốn, lại không nghĩ được rằng bị ba đứa nhỏ phát giác đuổi theo.

Ký ức tới đây là hết thúc Mạnh Phục chợt sực tĩnh, một cảm giác quen thuộc ập đến cô cảm giác là mình đã từng đọc qua cái này ở đâu đó rồi.

Mạnh Phục: “ .....” mn cô nhớ ra rồi, hèn gì thấy quen.

Đây chẳng phải tình tiết trong cuốn tiểu thuyết cấp hai cô đã từng đọc hay sao.

Bạn đang đọc Mẹ Kế Nuôi Dạy Nhân Vật Phản Diện ( Dịch) của Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ulyana
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật tiger_2308
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.