Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền lót đường trăm sự thành

Tiểu thuyết gốc · 2560 chữ

"Có lý." Thế Minh chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có cậu mới biết bản thân đang nghĩ gì.

Hai người bước ra khỏi phòng, sau khi suy nghĩ, quyết định giữ lại Đông Thắng và Nguyễn Hoàng An, những người khác đi theo Thế Minh, mọi người cũng muốn xem sự khác biệt giữa phó chủ tịch thành phố DL và phó chủ tịch thành phố J.

Lộc Phùng đã ba mươi chín tuổi nhưng trông còn rất trẻ. Anh ta có mái tóc đen dày, đôi mắt sắc lẹm sau cặp kính gọng vàng, khuôn mặt trắng trẻo, vẻ ngoài đoan nghiêm và bộ vest màu xám đen khiến anh ta trông trẻ trung. Anh ta đã đợi ở sảnh khách sạn rất lâu, khi anh ta đang sốt ruột nhìn đồng hồ thì Thế Minh và những người khác đến.

Trần Bách Thành là người đầu tiên chào hỏi và nói xin lỗi: "Tôi thực sự xin lỗi. Đường bị tắc làm anh Phùng phải đợi rất lâu dù lịch trình bận rộn."

Lộc Phùng tuy rằng không vui, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút biểu cảm nào, gật đầu nói: "Không sao đâu, gần đây cũng không có nhiều chuyện, chỉ là không biết anh Thành vì sao lại tới đây gặp tôi có việc gì?”

Trần Bách Thành trước đây không hề quen biết Lộc Phùng, có gặp qua một vài lần nhưng cũng chỉ là liếc nhìn qua, lần này có thể mời gặp cũng là vì mối quan hệ với cục trưởng cục cảnh sát thành phố. Thế Minh Hội đến DL, những cơ quan trực thuộc khác có thể bỏ qua không quan tâm hoặc không chịu lép vế, nhưng phải tạo mối quan hệ tốt với giám đốc thành phố. Không có sự bảo vệ chính thức, tất cả chỉ là nói suông. Trần Bách Thành cùng cục trưởng cục cảnh sát thành phố quan hệ qua nhiều, lại đút lót rất nhiều tiền, cho nên quan hệ ắt sẽ thân thiết hơn bình thường.

"Ồ..." Trần Bách Thành cười xoa xoa tay, nói: "Không có gì nghiêm trọng, tôi chỉ muốn cùng anh Phùng giao lưu nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn một chút."

Lộc Phùng mỉm cười, anh biết mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như những lời ngoài tai, đứng thẳng người và nói: "Nếu đã như vậy, để một ngày khác nói sau!"

Nói xong, đang định rời đi. Trần Bách Thành đang định ngăn lại, Thế Minh liếc hắn một cái, sau đó cười nói: "Người đến cũng đã đến rồi. Nếu chủ tịch thành phố Phùng đã tranh thủ thời gian đến thì sao phải rời đi vội vàng?"

Nụ cười của Thế Minh luôn khiến người ta cảm thấy chân thành, ấm áp và đầy nắng. Lộc Phùng cẩn thận nhìn người trước mặt, anh chưa bao giờ nhìn thấy Thế Minh trước đây và thấy lạ mặt, tuổi anh không lớn lắm, nhưng khí chất nổi trội hẳn với những người bạn cùng lứa, dáng người hơi gầy, dường như ẩn chứa sức bùng nổ vô song.

Lộc Phùng không dám khinh thường, nghiêm túc nói: "Cậu là ai?"

Thế Minh bình tĩnh nói từng chữ một: "Lê Thế Minh!"

Lộc Phùng cau mày sâu, nếu vẻ ngoài của Thế Minh có vẻ xa lạ đối với anh, thì cái tên đó chẳng có chút ấn tượng nào. Anh quay đầu khó hiểu nhìn Trần Bách Thành.

Trần Bách Thành mỉm cười nói: "Anh Phùng, anh Minh này không phải người bản địa. Anh chưa từng nghe nói đến anh ấy là chuyện bình thường. Lần này, chính anh ấy là người muốn gặp phó chủ tịch thành phố."

"Ồ!" Lộc Phùng gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được đại ý, nói với Thế Minh: "Anh Minh, có điều gì muốn nói hãy nói cho tôi biết."

Trần Bách Thành lập tức trả lời: "Anh Phùng, đây không phải nơi nói chuyện. Tôi đã thuê một căn phòng trên tầng, chúng ta vào đây nói chuyện."

Khuôn mặt của Lộc Phùng biến sắc anh đang cân nhắc xem có nên đi cùng họ hay không. Dù sao cũng đã nghe qua Trần Bách Thành là ai, trong lòng có chút lo lắng.

Thế Minh nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, ngẩng đầu cười rạng rỡ: "Anh Phùng, xin anh yên tâm, chúng tôi chỉ tìm anh vì chuyện tốt, tuyệt đối không có ác ý."

Lộc Phùng gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm: "Được, mời dẫn đường."

Một nhóm người lên tầng, trước khi vào phòng, Thế Minh để những người khác bảo họ đợi ở cửa, anh và Lộc Phùng một mình vào phòng. Thế Minh ngày càng có kinh nghiệm và biết rằng nếu có quá nhiều người đứng về phía mình, điều đó sẽ gây áp lực tâm lý cho đối phương, căng thẳng và khó đàm phán mọi việc. Quả nhiên chỉ nhìn thấy Thế Minh tươi cười đi vào phòng, Lộc Phùng đột nhiên thả lỏng người, hào phóng ngồi xuống, chờ Thế Minh nói tiếp.

Thế Minh lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Lộc Phùng, tự mình châm lửa, nói trước: “Tôi rất thẳng tính.”

Lộc Phùng cũng cười và nói: "Tôi cũng chỉ thích nói chuyện với những người không vòng vo."

"Có vẻ như chúng ta rất giống nhau ở điểm này!"

Thế Minh đi thẳng vào vấn đề: "Sự việc rất đơn giản. Tôi muốn công ty của mình trở thành một doanh nghiệp được chính phủ hỗ trợ."

Lộc Phùng ngây người ba giây, sau đó chậm rãi rít một hơi thuốc: "Anh Minh, chuyện này hình như không phải chuyện đơn giản."

"Cho nên," Thế Minh chậm rãi gật đầu: "Cho nên tôi mới mời phó chủ tịch thành phố Phùng tới đây. Đương nhiên, việc này đối với người khác có thể khó khăn, nhưng đối với anh mà nói, chỉ là một cái gật đầu mà thôi."

"Haha!" Lộc Phùng đã có chút không vui, thái độ của chàng trai trẻ đối diện có vẻ hơi kiêu ngạo, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Anh Minh nói quá đơn giản, chính phủ không thuộc về một mình tôi. Tôi còn có lãnh đạo cấp trên. Hơn nữa, anh có nghĩ rằng việc ngẫu nhiên giao một doanh nghiệp mà tôi không am hiểu để chính phủ hỗ trợ là điều nực cười không?”

Thế Minh nhún vai, lắc lắc ngón tay: "Tôi không quan tâm chuyện đó có nực cười hay không. Điều tôi muốn cho chủ tịch thành phố Phùng thấy là tôi là một người rất rộng lượng."

Vừa nói, vừa đưa tay vào vòng tay anh lấy ra một tấm séc đặt lên người, ấn trước mặt Lộc Phùng trên bàn cà phê, nhìn không chớp mắt và nói: "Đây là bảy tỉ, chỉ là quà gặp mặt thôi, nếu chủ tịch thành phố Phùng có thể giúp tôi."

Bảy tỉ đối với bất kỳ ai cũng không phải là con số nhỏ, một phó chủ tịch thành phố cả đời cũng không thể kiếm được số tiền này nếu chỉ dựa vào tiền lương hàng tháng. Đôi mắt của Lộc Phùng lóe lên, nhưng ngay lập tức mờ đi, thậm chí không nhìn vào tờ séc trước mặt. Trong lòng thầm kinh ngạc trước sự hào phóng của người thanh niên này, lắc đầu nói: "Hình như Anh Minh đã hiểu lầm ý tôi."

Thế Minh cúi đầu, bình tĩnh nói: "Tôi thích kết bạn. Và tôi cũng muốn kết bạn với anh, nhưng chủ tịch thành phố Phùng lại coi tôi như một người phản diện."

Lộc Phùng ấn ngón trỏ lên tấm séc trên bàn cà phê, lắc nhẹ, đi đến trước mặt Thế Minh và nói: "Đây dường như không phải là cách đối xử với một người bạn! Không phải là quá đột ngột khi đến đây với món quà này sao?”

Thế Minh nhếch lên khóe miệng, trong lòng biết đối phương không phải không muốn nhận, mà là không dám nhận. Sau đó cậu ta lấy từ trong tay ra một cuốn sổ nhỏ khác, đặt lên bàn: “Tôi vừa nói, vì tôi đến đây để kết bạn nên tôi sẽ không muốn làm khó bạn bè.” Trên bàn là bản sao chứng minh thân phận của bộ Chính trị của Thế Minh.

Lộc Phùng cầm tờ giấy lên lật lại, các cơ trên mặt thỉnh thoảng run lên, anh chỉ nghe nói đến Bộ Chính trị, chỉ biết rằng bộ phận này rất thần bí và có những quyền năng mà người bình thường khó có thể tiếp cận được. Hơn nữa, “người bình thường” này còn bao gồm cả chính mình. Sau khi đặt tờ giấy xuống, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nghĩ đi nghĩ lại, anh quay lưng về phía Thế Minh, lớn tiếng hỏi: "Công ty của anh tên gì?"

Nụ cười trên mặt Thế Minh càng sâu hơn: “Tập đoàn Đông Hưng.”

“Ừm?" Lộc Phùng giật mình, quay lại, nhìn Thế Minh một cách khó tin và nghi ngờ hỏi: "Tập đoàn Đông Hưng là công ty của anh à?"

Thế Minh gật đầu nói: “Đúng vậy. Chủ tịch thành phố Phùng cũng đã nghe nói đến?"

Lúc này Lộc Phùng mới thở dài một hơi, sắc mặt dịu dàng nói: “Tôi cũng có nghe nói, tôi biết công ty của anh hẳn là rất hùng mạnh, vừa mới vào DL đã tóm được vài doanh nghiệp lớn, tôi nghe nói rằng mục đích của việc xây dựng một nhà máy ở Quận K là xây dựng thương hiệu của cá nhân trong ngành quần áo, một ngành rất năng động, thật tuyệt vời!”

Thế Minh hoàn toàn không biết với những gì anh nói, cũng rất ít hỏi chuyện này, thứ nhất cậu tin tưởng Văn Siêu, thứ hai dành phần lớn thời gian cho Thế Minh Hội và Đạo Môn, làm sao có sức lực đi làm mấy chuyện ấy? Điều quan trọng nhất là cậu ta không biết gì về việc kinh doanh trên thị trường sạch, ngay cả khi được hỏi cậu cũng lặng thinh không hiểu, và điều đó khiến cậu càng đau đầu hơn sau khi nghe.

Thế Minh cười khà khà hai tiếng, thầm hối hận không mang theo Văn Siêu, nhưng đầu óc lại nhạy bén, lập tức trả lời: "Đúng vậy! Nhưng tôi vừa mới ra ngoài, người quen cũng không nhiều, cũng không có quan hệ mấy, làm việc có thể rất thụ động, nhưng một khi có thể nhận được sự hỗ trợ của chính phủ, công ty sẽ mạnh mẽ hơn và có thể tạo ra những thay đổi lớn."

Sau khi biết công ty mà Thế Minh đề xuất chính là Tập đoàn Đông Hưng, Lộc Phùng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nếu Thế Minh đề xuất một doanh nghiệp nhỏ không rõ danh tính, lấy thân phận của anh ta sẽ thực sự khó thực hiện được. Mặc dù trước đây chính phủ đã hỗ trợ các doanh nghiệp nhỏ nhưng kết quả lại không hề lý tưởng, họ vỡ nợ hoặc đóng cửa, chỉ một số ít trong số đó mới tồn tại đến bây giờ.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt bình tĩnh cười nói: “Nếu coi nhau như bằng hữu, tôi cũng không coi nhau là người ngoài. Tuy nhiên, có một điều tôi phải giải thích, có điều kiện để được chính phủ hỗ trợ không chỉ cần có thực lực là đủ. Quan trọng nhất là chúng ta ủng hộ doanh nghiệp địa phương. Anh Minh là người nhanh nhạy, hẳn phải hiểu ý tôi."

Bảo vệ và phát triển địa phương. Thế Minh hiểu được điều này, cậu khẽ mỉm cười: “Việc này đơn giản thôi. Trong vòng chưa đầy một tháng nữa, trụ sở chính của Tập đoàn Thế Minh sẽ đặt tại DL. Chúng tôi có chi nhánh ở nhiều thành phố khác. Nếu chủ tịch thành phố Phùng cho chúng tôi sức mạnh lớn thì tôi có thể đảm bảo rằng tập đoàn trong vòng một năm sẽ trở thành biểu tượng của các doanh nghiệp tư nhân DL.”

“Người trẻ năng động và hăng hái.” Bây giờ Lộc Phùng mới thấy nhìn Thế Minh rất dễ chịu như thế nào.

Thế Minh cười nói: "Chủ tịch thành phố Phùng cũng còn rất trẻ! Chỉ cần chúng ta hợp tác, anh giúp tôi và tôi giúp anh, kinh tế DL nhất định sẽ khởi sắc."

Lộc Phùng gật đầu và mỉm cười: "Tôi là một cán bộ quốc gia, và việc đóng góp cho việc xây dựng kinh tế thành phố là nhiệm vụ của tôi."

"Đương nhiên là có, nhưng đáng tiếc hiện tại không có rượu, nếu không thì cũng đáng để uống một ngụm vì tầm nhìn phát triển tương lai của DL."

Hai người ngầm nói nhảm, nhìn nhau một lúc rồi cười lớn. Thế Minh cảm thấy gần như đã xong xuôi, dập tàn thuốc để kết thúc cuộc trò chuyện: “Thời gian của chủ tịch thành phố Phùng Lộc rất quý giá, tôi sẽ không trì hoãn nữa.”

Lộc Phùng không muốn ở lại lâu hơn nữa, giả vờ nhìn xuống đồng hồ: "Hôm nay tôi có việc khác phải làm, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé."

Thế Minh mỉm cười gật đầu, không mấy quan tâm.

Cả hai cùng lúc đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Long và những người khác đã đợi ở bên ngoài rất lâu, không biết Thế Minh và Lộc Phùng đang nói chuyện như thế nào, họ đang lo lắng hút thuốc, nhìn thấy họ đi ra thì vứt tàn thuốc, bước tới hỏi: "Anh Minh..."

Thế Minh vẫy tay, ngăn mọi người lại, mỉm cười với Lộc Phùng và nói: "Phó chủ tịch Phùng, xin hãy chú ý hơn đến việc của tôi."

Lộc Phùng gật đầu, khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Thế Minh cười nhạt nói: “Chờ sự việc giải quyết xong, ta sẽ báo đáp hậu hĩnh cho chủ tịch.”

Lộc Phùng nghe vậy, trong mắt lóe lên, mỉm cười nói: "Bằng hữu với nhau, bàn bạc chi chuyện báo đáp?" Nói xong, ngẩng đầu sải bước rời đi.

Sau khi anh ta đi rồi, Long bước tới hỏi: “Anh Minh, xong rồi.” Nhìn vẻ mặt vừa rồi của hai người, anh đã có thể hiểu qua được.

"Anh ấy nói có, nhưng không chắc có làm được hay không."

“Dạ!” Trần Bách Thành thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên niềm vui không giấu giếm: “Đồng ý là được, em sợ nếu hắn giả vờ nghiêm túc hoặc nhát gan mà đưa đẩy thì sẽ phiền toái.”

Thế Minh âm thầm hừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Trần Bách Thành: "Anh không có thời gian chờ, hai ngày nữa anh phải rời đi. Thành, anh giao việc ở đây cho mày."

Trần Bách Thành giả vờ ngơ ngác, lại mừng rỡ: "Anh Minh, còn có chuyện gì sao?"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.