Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phó chủ tịch thành phố

Tiểu thuyết gốc · 2590 chữ

Chỉ xét về năng lực, Trần Bách Thành quả thực là một nhân tài hiếm có trên nhiều phương diện, mà Long chưa chắc có thể đạt được. Đây cũng là lý do chính khiến Thế Minh không động chạm đến hắn ta.

Sau khi ra khỏi chỗ của Văn Siêu, Thế Minh chợt nhớ tới Tuệ Phương vẫn còn ở thành phố này, kể từ xung đột lần trước, hai người dường như không còn liên lạc nữa. Nghĩ tới đây, tâm tình của cậu tựa hồ lại trở nên ưu phiền.

Long nhìn vẻ mặt đột nhiên âm u của Thế Minh, trong lòng có hơi gợn sóng bối rối, ngập ngừng nói: "Minh, cũng mệt rồi, anh sẽ sắp xếp chỗ cho nghỉ ngơi."

Thế Minh xua tay nói: “Không, em muốn đi dạo.” Cậu ngả người ra sau, hít một hơi dài, thở dài: “Không khí ở DL thực sự rất tốt.”

Long đồng ý: “Không khí chỉ tốt khi ở xa thành phố, ngoại ô trong lành đến mức người ta chẳng muốn quay lại”

Hai người chậm rãi bước đi cạnh nhau bên lề đường, xe cũng từ từ bám theo phía sau.

"Tính ra, đã lâu rồi chúng ta mới bình tĩnh ngồi lại nói chuyện." Thế Minh đứng dậy, gió ở DL lạnh đến thấu xương, cậu vẫn có chút khó chịu vì chưa thích nghi được.

“Ừ!” Long đút hai tay vào túi quần, dài giọng nói: “Đã lâu không đến, thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã một năm rồi.”

"Một năm đã có rất nhiều thay đổi. Băng đảng ngày càng lớn mạnh và có thêm nhiều anh em..."

Long nói tiếp: “Điều quan trọng nhất là anh Minh cũng đã tiếp quản Đạo giáo. Một khi nam bắc thống nhất, thế lực của môn phái sẽ lớn mạnh và ảnh hưởng sẽ lan rộng khắp nơi. Đến lúc đó, anh Minh sẽ thực sự trở thành hoàng đế trong xã hội ngầm."

Thế Minh lắc đầu, nhìn chằm chằm vào phương xa và nói: "Đó là mơ ước của người khác, em chỉ trân trọng giang sơn mà mình đã chinh phục và vun đắp."

Long nghe vậy, đứng yên hồi lâu, một lúc sau mới cười lớn: “Xem ra chú vẫn không thay đổi, Minh à.”

“Ơ? Sao anh lại nói vậy?"

"Minh luôn quan tâm quá trình hơn là tập trung vào kết quả."

Thế Minh nói: "Tất nhiên em cũng coi trọng kết quả. Mỗi người đều muốn có cái phù phiếm hão huyền của danh vọng, và em cũng không ngoại lệ. Em cũng hy vọng mình có thể xây dựng một giang sơn không ai có thể vượt qua, nhưng em cũng sẽ không cưỡng cầu.”

Long sảng khoái nhìn về phía chân trời, cảm khái nói: “Thật hy vọng có thể sớm nhìn thấy ngày đó!”

Thế Minh đổi chủ đề, đột nhiên hỏi: “Anh cảm thấy Trần Bách Thành thế nào?”

Long không biết Thế Minh hỏi có ý gì, trầm ngâm một lát mới nói: “Một người rất có năng lực và chăm chỉ.”

Thế Minh gật đầu: “Nhưng người này có thể trọng dụng, nhưng không đáng trọng tín.”

“Hả?” Long khẽ cau mày, khó hiểu: “Minh sao lại nói như vậy?”

Thế Minh khẽ mỉm cười: “Người này rất mưu mô.”

Chờ hồi lâu, thấy Thế Minh không có gì để nói, anh nghi hoặc: “Đơn giản như vậy sao?”

“Đơn giản thế thôi!"

Long bật cười, có chút không đồng ý: “Minh đa nghi quá phải không!?”

Thế Minh mỉm cười nói: "Trực giác của em chưa bao giờ phán đoán sai."

Long giơ tay đầu hàng, gật đầu liên tục và không tranh cãi với Thế Minh. Anh ta không nghĩ nhiều đến lời nói của Thế Minh. Anh ta là người “dụng người không nghi, nghi người đã không dụng”. Bây giờ anh đang trọng dụng Trần Bách Thành, anh sẽ không thêm hiềm nghi hắn ta. Đây là ưu điểm của Long, thể hiện phong cách đại tướng quân tử phi thường, không giống như Thế Minh, người mang đến cho người ta cảm giác âm trầm hiểm nhu, khó nắm bắt và sâu thẳm. Nhưng đây cũng là khuyết điểm của Long, dễ bị người khác lợi dụng.

Thế Minh biết rất rõ Long, nhìn mặt liền biết anh sẽ không nghe lời, âm thầm lắc đầu, xem ra không trải qua gian khổ, không ăn phải đắng cay thì không khôn ra được.

Cậu cười và nói: "Em mệt rồi, lên xe đi, chúng ta đi giải quyết một việc rất quan trọng."

"Có chuyện gì vậy?" Long ngước mắt lên hỏi.

“Ăn no cái bụng!" Thế Minh nghiêm túc vỗ vỗ bụng nói.

Long nhận ra, rồi mỉm cười nói: “Quả nhiên đây là chuyện quan trọng nhất trên đời!”

Sau đó anh xua tay, chiếc xe lập tức tiến lên đuổi kịp, dừng lại bên cạnh hai người. Khi cửa xe mở ra, Long nói:“Đại ca, chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn nhé.”

"Thịnh soạn là đồ gì?"

"Bào ngư, vi cá!" Long từ trước đến nay rất tiết kiệm, nắm giữ thế lực tài chính của Thế Minh Hội, nhưng chưa bao giờ dám tiêu xài phung phí một xu, sở dĩ là vì anh muốn tránh khỏi nghi ngờ của mọi người. Trên thực tế, Long không phải là người giỏi quản lý tiền bạc, đến nay Hiệp hội Thế Minh vẫn chưa tìm được nhân tài tài chủ cốt có thể tin tưởng nên Thế Minh tạm thời để Long đảm nhiệm trước.

Long thực sự ăn rất ngon trong bữa ăn. Khách sạn năm sao, rượu vang đỏ chất lượng hàng đầu, các món ngon từ khắp nơi trên thế giới. Tất nhiên, anh cũng là một người rất thân thiện, sẽ không bao giờ tham lam một mình độc hưởng, một lúc sau, Đông Thắng, Phạm Cường và những người khác cũng đến. Dù sao thì anh ấy cũng đã có kế hoạch tốt, và lần hưởng lạc này khiến Thế Minh mất rất nhiều máu.

Long bắt được một con tôm hùm đỏ dài hơn 1 tấc và khen ngợi: “DL gần biển mà đồ hải sản ngon thì giá không hề rẻ. Có biết tại sao không?”

Đông Thắng lau mỡ trên miệng, ngẩng đầu hỏi: "Tại sao?"

“Hải sản của DL nổi tiếng chất lượng, nhiều loại được gửi đến lãnh đạo trung ương để thưởng thức. Chính vì vậy mà giá hải sản của DL vẫn ở mức cao. Có lẽ bây giờ các lãnh đạo đó cũng đang ăn thịt giống những thứ chúng ta đang tận hưởng! Haha!”

Lời nói của Long khiến mọi người bật cười. Anh nhìn xung quanh và nói với niềm khao khát vô tận: "Mặc dù giống nhau, mặc dù ở đây cũng sang trọng, nhưng nếu có thể ăn một bữa ăn trong văn phòng trung ương, bầu không khí lúc đó quả thực khó có thể tưởng tượng được."

Thế Minh đặt đôi đũa xuống, bình thản mỉm cười nói: "Việc đó tưởng chừng như rất xa vời, nhưng chỉ cần chúng ta dám nghĩ, một ngày nào đó có thể sẽ xảy ra."

Đông Thắng nghe xong lắc đầu liên tục, vẫn không thể tin được: “Anh Minh, đừng đùa, văn phòng trung ương ở đâu? Với địa vị của chúng ta, đừng nói đi ăn ở đó, đến việc đi qua còn khó như leo lên trời.”

Thế Minh khẽ lắc đầu: "Trên đời này không có gì là không thể xảy ra, cũng không có gì là không thể làm được. Chỉ cần mày muốn, trên đời này cái gì đều có thể làm được, chỉ cần trả giá hợp lý."

Long, Phạm Cường, Trung Vương và những người khác sau khi nghe điều này hít sâu một hơi, im lặng suy nghĩ về lời nói của anh ta, mặc dù Thế Minh nói có chút đùa nhưng trong đó có một phần sự thật. Chỉ có Đông Thắng chớp mắt như không hiểu, nghiêm túc hỏi: “Em muốn làm hoàng đế, thế phải trả cái giá nào?”

Long trợn mắt, hung tợn nhìn, tức giận nói: “Cái giá là, một ngày mày có thể biến thành một con lợn!”

Thế Minh chưa bao giờ nhận ra những thứ ở DL đắt đỏ đến thế nào, nhưng sau bữa ăn này, cậu cuối cùng cũng hiểu qua được đôi chút. Trong mắt cậu, bữa ăn này chỉ có thể coi là bữa ăn bình thường mà có giá hơn bốn triệu, mà còn là cuối năm cửa hàng sẽ giảm giá 20%. Quẹt thẻ xong, nhóm người cùng cái bụng no nê bước ra khỏi khách sạn, Thế Minh quay người lại, trầm ngâm nhìn chằm chằm cửa quán.

Long tưởng cậu còn xót ruột về tiền ăn cơm nên kéo tay anh, lơ đãng nói: “Anh Minh, đừng keo kiệt quá, chỉ có bốn triệu thôi. Dù chúng ta không giàu, số tiền ít ỏi này vẫn là chuyện nhỏ!"

Thấy Long hiểu lầm ý mình, Thế Minh cười nhạt nói: "Tiền không thành vấn đề, em đang suy nghĩ xem bữa ăn này khách sạn có thể kiếm được bao nhiêu."

Trần Bách Thành tiếp tục nói: "Khoảng một nửa! Khách sạn càng sang trọng, lợi nhuận đương nhiên sẽ càng cao."

"Một nửa!" Thế Minh quay người, hàm ý nói. "Thật là một khoản lợi nhuận khổng lồ!"

Ngày thứ hai, khi mặt trời mọc, Thế Minh uể oải đứng dậy khỏi giường, theo thói quen, cậu luyện công. Bài luyện võ công của cậu rất đơn giản. Đầu tiên là tạ đơn, có thể thực hiện 50 lần bằng một tay, nếu không có tạ, có thể dùng ghế thay thế. Căn phòng Thế Minh sống là phòng của Long, một căn hộ chỉ với 70 mét vuông.

Căn hộ tuy nhỏ nhưng giá không hề thấp, căn hộ nằm trên tầng 32 của con phố thương mại sầm uất nhất DL, đứng trước những khung cửa sổ kính suốt, có thể nhìn thấy toàn cảnh một nửa thành phố. Xa xa, những con tàu không ngừng đi trên mặt nước trong xanh. Theo lời Long, căn hộ này có giá trị đủ mua hai chiếc ô tô BMW.

Thế Minh nhặt quả tạ của Long lên và dùng tay xách, nặng hơn loại cậu thường dùng khoảng một hoặc hai kg, quả tạ có màu trắng bạc, rõ ràng là Long thường xuyên sử dụng. Cậu khẽ mỉm cười, cầm quả tạ lên và từ từ giơ tay lên. Động tác của tay rất chậm, mọi cơ bắp trên cánh tay đều căng, nén lại, phồng lên, tuy gầy nhưng sức lực của cậu lại lớn hơn người thường rất nhiều, đặc biệt là sức nhấc càng đáng sợ hơn. Sau năm mươi lần, Thế Minh cảm thấy cánh tay hơi đau, đặt tạ xuống và bắt đầu ấn chân và thực hiện động tác gập bụng, một hiệp động tác mất gần một giờ.

Vừa mới tắm xong và trước khi ăn sáng, chuông cửa reo. Vừa lau mái tóc ướt vừa mở cửa, vừa nhìn thấy là Trần Bách Thành bình tĩnh nói: "Thành mày đến sớm đấy."

Trần Bách Thành chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: "Muộn rồi, anh Minh. Hôm nay em có hẹn với một nhân vật quan trọng. Anh Minh, anh có muốn nói chuyện với anh ấy không?"

“Nhân vật quan trọng?” Thế Minh ném chiếc khăn sang một bên, vừa mặc quần áo vừa nói: “Là ai?”

"DL là phó chủ tịch thành phố phụ trách kinh tế." Trần Bách Thành vẻ mặt đắc ý nói: "Tên là Lộc Phùng, mời gặp cũng không dễ..."

Thế Minh cài cúc quần áo, xua tay nói: "Cũng chỉ là phó chủ tịch thành phố, cũng không phải chỉ huy chính, mày muốn anh cùng nó nói chuyện gì?"

Nghe vậy, khuôn mặt của Trần Bách Thành chợt cứng đờ, có chút ngơ ngác nói: “Anh Minh, việc này thật sự không dễ dàng, lý lịch của chủ tịch thành phố quá lớn, dù muốn mời cũng không được. Lộc Phùng tuy là phó chủ tịch thành phố nhưng việc nó nắm quyền điều hành nền kinh tế rất có lợi cho chúng ta.”

Thế Minh nhướng mày, nghe được mối liên hệ mạnh mẽ: "Mày nói chủ tịch thành phố có bối cảnh mạnh, lai lịch là gì?"

Trần Bách Thành nhìn chung quanh, hạ giọng nói: “Chủ tịch thành phố tên là Kiến Quốc, cha của anh ta là một lãnh đạo rất có quyền lực ở trung ương.”

"Ồ!" Thế Minh đột nhiên nói: "Thì ra hắn lại là con ông cháu cha lớp lãnh đạo cũ!"

Trần Bách Thành vội vàng giải thích: "Không, không, nó khác biệt. Kiến Quốc này không phải người bình thường, cha hắn đúng là lãnh đạo trung ương, nhưng nó ba mươi tuổi đã trở thành chủ tịch thành phố một thành phố, không phải tất cả đều là dựa vào hơi của cha nó. Bản thân anh ta cũng là một người rất có năng lực. Sở dĩ DL phát triển nhanh như vậy hoàn toàn là do hành động và cách quản lý quyết liệt của anh ấy nên mình nói mời anh ấy ra ngoài không phải dễ đâu”.

“Ừ!” Thế Minh mặc quần áo, cúi đầu trầm tư. Lo lắng Thế Minh cho rằng mình vô dụng, Trần Bách Thành nói thêm: "Kiến Quốc là người thận trọng và rất ngay thẳng. Chúng ta... có lẽ sẽ khó mà hợp tác được với nó."

Thế Minh mỉm cười nhẹ, lấy ra một điếu thuốc, nghịch nghịch trong tay, ngón tay đưa lên đưa xuống, điếu thuốc không ngừng chuyển động, có lẽ là vì cậu thường xuyên luyện tập Găm Vàng, ngón tay trở nên cực kỳ linh hoạt. Trần Bách Thành không khỏi bị mê hoặc bởi những động tác nhỏ của cậu.

Đột nhiên dừng lại, búng ngón tay trỏ, điếu thuốc đột nhiên bật lên, hơi nghiêng đầu đưa vào miệng, châm lửa hút một hơi, Thế Minh ung dung nói: “Mặc kệ hắn là ai, là cái gì, chỉ cần có lợi cho chúng ta, chúng ta nên tìm cách để nó làm việc cho chúng ta!"

Trần Bách Thành còn chưa kịp phản ứng lại hành động chơi thuốc chói mắt của cậu, ngơ ngác nói: "Mình nên làm sao bây giờ?"

Thế Minh nửa nhắm mắt cười: "Anh đang hỏi mày."

Trần Bách Thành vỗ vỗ cái đầu lấm lem của mình, gật đầu liên tục: “Được rồi, em hiểu rồi, em sẽ tìm cách, nhưng Lộc Phùng này…”

Thế Minh xua tay nói: “Đã là người khống chế kinh tế, chúng ta không có lý do gì để lãng phí cơ hội gặp mặt.... Nhân tiện, người này là người như thế nào vậy?"

Trần Bách Thành đi theo Thế Minh ra ngoài, nói: "Lộc Phùng không già, cũng chưa đến bốn mươi, bề ngoài nhìn thì có vẻ ngay thẳng, nhưng thực ra bên trong ẩn chứa một lòng tham. Ngày nay, bất kể ở đâu, để tìm một người cán bộ trong sạch còn khó hơn là bắc thang leo lên giời.”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.