Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Galxicus [4]

Phiên bản Dịch · 2062 chữ

Tôi chẳng có gì nổi bật cả.

Nếu trừ việc tôi có bộ kiếm thuật năm sao, thì chẳng có gì nổi bật về tôi cả.

Chỉ số của tôi cũng bình thường.

Ngoại hình cũng bình thường.

Và bộ kỹ năng của bình thường nốt.

So với Kevin, người luôn có hệ thống hỗ trợ, hoặc các nhân vật chính khác có nguồn lực vô tận, tôi không có gì cả.

...Tôi không được ban phước và có ‘Plot armor’ như các nhân vật chính trong anime.

Tất cả những gì tôi có được đều đạt được qua mồ hôi và nước mắt của tôi. Tôi đánh cược mạng sống của mình để có được nó hoặc hy sinh một điều gì đó quan trọng hơn.

Khi đối mặt với một đối thủ như Alex, kẻ có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn tôi, và hắn ta còn chẳng xem trọng tôi, nên tôi phải chiến đấu bằng mọi thứ mà tôi có sẵn.

Vì vậy, tôi đã chọn đánh tâm lý với hắn.

Vì tôi biết rằng tuy yếu hơn tôi, nhưng Alex có nhiều kinh nghiệm hơn tôi nên tôi đã chọn cách đánh vào tinh thần hắn.

Mọi thứ bắt đầu từ cuộc đụng độ đầu tiên của chúng tôi. Ngay khi tôi đập gãy mũi hắn bằng vỏ kiếm của mình.

Đó là khi tinh thần gã bắt đầu suy sụp dần...

Bằng cách giành chiến thắng trong đòn đầu tiên, tôi đã bắt đầu thao túng diễn biến trận chiến.

Sự tự tin từ đầu cuộc chiến giờ đã giảm đi, và thay vào đó là cơn sốc và nỗi tức giận.

Luôn luôn là cái lòng tự hào, tự tôn kia.

Tôi đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết về những thiếu gia kiêu ngạo, nên tôi biết, đối với những kẻ kiêu ngạo như gã, chỉ một mất mát nhỏ cũng đủ ảnh hưởng đến hành động của gã.

Và tôi đã đúng.

Kể từ đó, các đòn tấn công của gã ta bắt đầu trở nên dễ đoán hơn vì hắn để cảm xúc chi phối hắn.

Tôi đã có thể đoán được đòn đánh của hắn để mà tự vệ.

Gã ta càng tấn công, gã ta càng nhận ra mình không thể làm gì được. Cảm giác bất lực sẽ ngày một tăng.

Một lần nữa, lại giáng một đòn mạnh vào sự tự tin của gã và gã sẽ dần dần tự nghi hoặc bản thân mình.

Bực bội, khó chịu, giận dữ, thiếu kiên nhẫn.

Khi những cảm xúc đó bắt đầu hình thành trong tâm trí gã, cuộc chiến càng kéo dài lâu thì gã sẽ càng cẩu thả hơn.

Tâm lý yếu kém của gã đã dẫn đến thất bại thảm hại này.

Cái lỗ hổng mà tôi tạo ra trong tinh cầu của mình đáng ra rất dễ bị phát hiện nếu gã ta mà chịu động não một chút.

Vì đã có kinh nghiệm giao chiến rất nhiều, đáng ra gã phải dễ dàng phát hiện ra cái bẫy.

Tuy nhiên, vì trạng thái tinh thần của gã không ổn định, gã đã không suy nghĩ sáng suốt, và kết cục là thất bại nhục nhã.

Gã đã rơi vào một cái bẫy quá rõ ràng.

Nhìn chằm chằm vào Alex, người đang bất tỉnh trên mặt đất, dưới chân tôi, một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong tôi.

'Vậy đây là cảm giác chiến thắng hả?'

Tôi không nổi bật.

Và tôi cũng không cần phải nổi bật.

Tôi không cần plot armour hay hào quang nhân vật chính.

Tôi không cần phải dùng mấy skill hay vật phẩm gian lận.

Tất cả những gì tôi cần làm là tận dụng triệt để tất cả những gì mình có, và trở nên xứng đáng với nó.

-Uaaaaaaaaaaaaaaa!

Tiếng cổ vũ cuồng nhiệt từ đám đông vang dội khắp sân vận động.

"Fuuuuuu..."

Hít một hơi thật sâu, tôi tận hưởng khoảnh khắc này một chút.

‘Mình chẳng hề thích cảm giác này tý nào cả.'

Bước vào sân khấu, MC nhìn Alex đã bất tỉnh trên sàn trong vài giây trước khi nhìn vào đám đông và tuyên bố.

—...và người chiến thắng trong trận đấu này chính là Ren Dover!

-Ưaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Một lần nữa, tiếng reo hò vang dội khắp sân vận động khi mọi người bắt đầu hô vang tên tôi

" Ren "

" Ren "

" Ren "

Dưới tiếng reo hò ầm ỉ, tôi nhìn ra xa và thấy cha mẹ tôi đang cổ vũ cùng với đám đông. Ngay cả cha tôi, người thường nghiêm khắc, cũng hoà vào cổ vũ cùng mọi người.

—Bất chấp mọi khó khăn gian khổ, sau khi chiến đấu trong 5:46 phút, Ren Dover đã đánh bại được Alex Cloudburm, một đại diện có tài năng xếp hạng nổi tiếng được đích thân Phó bang của chính chúng ta đem đến!

Khi các máy quay hướng về phía khán đài và khuôn mặt của Martin được hiển thị trên màn hình lớn của nhà thi đấu, mọi người đều thấy Martin đang nhìn chằm chằm vào nhà thi đấu. Không ai biết suy nghĩ của ông ta.

Ông ấy trông hoàn toàn lạnh nhạt với mọi thứ. Gần như thể chuyện này không hề liên quan gì đến ông ta.

Hướng máy quay về phía tôi, MC tiếp tục.

—Sử dụng một kỹ năng bí ẩn nào đó, Ren đã tạo ra một hàng phòng thủ bất khả chiến bại khiến đối thủ Alex phải đau đầu. Và qua...

Khi MC tiếp tục nói và phát lại những điểm nổi bật của trận đấu trên màn hình lớn, tôi rời nhà thi đấu và quay trở lại phòng thay đồ.

Ngay khi tôi đặt chân ra khỏi đấu trường, mẹ tôi xuất hiện trên lối đi đến phòng thay đồ

"Ren!"

Chạy về hướng của tôi, mẹ tôi lao chầm về phía tôi và ôm tôi thật chặt. Bởi vì bà ấy chạy quá nhanh, khoảnh khắc bà ấy ôm lấy tôi, tôi cảm giác như thể một chiếc xe húc vào tôi khiến tôi lùi lại vài bước.

"okhhh..."

"Con có sao không? Con có bị thương ở đâu không?"

Thả tôi ra, mẹ tôi xoay người tôi xem có vết thương nào không.

Thành thật mà nói, cái ôm của mẹ còn đau hơn mấy đòn tấn công của Alex nữa.

"Con ổn mà mẹ."

Mỉm cười khổ sở, tôi khoanh tay và trấn an bà ấy rằng tôi vẫn ổn.

"May thật..."

Thở phào nhẹ nhõm, mẹ tò mò nhìn tôi.

"Ren, từ khi nào mà con lại mạnh đến vậy?"

Nghe mẹ hỏi mà miệng tôi hơi giật giật.

Tôi đâu thể nói với bà ấy rằng thế giới này dựa trên một cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết, và việc tôi đã tận dụng kiến thức tác giả tiểu thuyết để tìm một vài vật phẩm gian lận được.

May mắn thay, tôi đã nghĩ ra một cái cớ tốt sẵn rồi.

"Mẹ, mẹ quên là con đang học ở đâu rồi à?"

Cau mày, mẹ tôi suy nghĩ thêm.

"Mẹ biết Lock là học viện tốt nhất của nhân loại, nhưng con đột nhiên từ hạng G thăng hạng lên F trong vòng chưa đầy 3 tháng thôi á! Đó không phải là điều khả thi chỉ trong quãng thời gian ngắn như vậy!"

Bà ấy nói rất có lý.

Mọi người thường mất từ nửa năm đến cả năm để tăng một bậc. Việc tôi đột ngột tăng hạng chỉ trong vòng ba tháng là chuyện không hề bình thường.

"Nola đâu rồi mẹ?"

Cuối cùng, tôi chỉ đành giả vờ không biết gì về câu hỏi của bà ấy và đánh trống lãng sang một chủ đề khác.

"Con bé ở với cha trên khán đài á."

Nhận thấy tôi đang lảng tránh câu hỏi, mẹ tôi cũng làm theo, và tôi cực kỳ biết ơn.

Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ giải thích tất cả cho bà ấy về những gì tôi đã trải qua để có được sức mạnh như bây giờ. Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc. Đặc biệt là với mọi chuyện lùm xùm đang diễn ra trong bang hội.

Tôi không muốn họ phải lo lắng thêm nữa.

Có thể là một ngày nào đó...

...

Thành phố Ashton, quận phía Bắc, 5:00 chiều

Bên trong một căn phòng sang trọng có hai người ngồi đối diện nhau. Martin ngồi trên một trong những chiếc ghế dài, đầu cúi gầm xuống, và đang thuật lại những sự kiện ngày hôm nay.

"...và đó là tất cả những gì đã xảy ra."

Sau khi nói xong, Martin im thin thít. Ông ta không dám thốt ra một lời nào nữa. đó là do nỗi sợ hãi thuần tuý đối với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

"Vậy là Alex đã thua cuộc hử?"

Khẽ mỉm cười, một ông lão với mái tóc hoa râm và chiếc áo phông màu xám nhạt gõ nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế.

-Tap! - Tap! - Tap!

Với mỗi lần gõ ngón tay, Martin cảm thấy như tim mình đang đập cùng nhịp gõ tay. Mồ hôi lạnh xuất hiện trên lưng mình.

Biết người đàn ông trước mặt mình là ai, ông ta sẽ chẳng ngạc nhiên gì nếu đột nhiên ông bỏ mạng ở đâu đó trong thành phố Ashton.

'Không, mình đã đi xa đến mức này rồi, mình không thể thất bại ở đây được!'

Martin nghiến răng, cúi đầu và cố gắng xin lỗi ông ta.

Tuy nhiên, trước khi ông có thể làm vậy, giọng nói trầm thấp của ông lão kia vang vọng khắp phòng.

"Yên tâm đi, ta không hề tức giận, vì chính cả ta cũng không ngờ tới chuyện này."

Thở phào nhẹ nhõm, Martin ngẩng đầu lên cố gắng cảm ơn ông ta.

“Cảm ơn ngà—khauuuu!”

—Xẹt!

Tuy nhiên, ngay khi Martin ngẩng đầu lên, một con dao găm đâm thẳng vào mắt phải của ông ta. La hét trong đau đớn, Martin lấy tay đè lên mắt khi máu chảy ròng rã.

"Kuuuuaaa"

"Câm mồm ngay."

Liếc nhìn về phía Martin, một áp lực khổng lồ ập xuống khiến ông ta phải nín họng ngay lập tức.

"Ta đã tha cho ngươi rồi, nếu còn tiếp tục la hét thì ngươi không chỉ mất một con mắt thôi đâu."

Lau máu bằng một chiếc khăn tay màu trắng, Martin gật đầu lia lịa.

"C-Cảm ơn n-ngài vì lòng khoan dung độ lượng."

Hài lòng, ông lão ngồi xuống ghế.

"Vậy, tên của đứa trẻ đã đánh bại Alex là Ren à?"

Martin vội vàng gật đầu trả lời.

"Đ-Đúng vậy..."

"Ren Dover, Ren Dover..."

Lặp đi lặp lại tên của đứa trẻ đã đánh bại Alex, ông lão suy nghĩ một lúc trước khi hướng sự chú ý về phía một người đàn ông trung niên đang đứng ở lối vào căn phòng.

"...Hmmm Tim, gọi Matthew tới đây."

"Như ý ngài muốn, thưa chủ nhân."

Lịch sự gật đầu, người đàn ông trung niên tên Tim lặng lẽ rời khỏi phòng.

-Cốc cốc

Ngay sau đó, một lúc sau khi Tim biến mất, có người gõ cửa.

"Cha, người cho gọi con hả?"

Khẽ mở cửa, một thanh niên mặc vest đen xám bước vào phòng. Cậu ta có khuôn mặt tuấn tú với một đôi mắt sáng lạng dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Một con người khá tinh tế và gọn gàng với đầu óc thông minh. Nếu cậu ta mà cầm một cuốn sách trong tay, thì trông cậu ta không khác gì một học giả đầy tri thức.

Nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt với một chút tự hào trong giọng nói, ông ta hỏi.

"Ừ, con có tình cờ biết một đứa nhóc trạc tuổi con tên là Ren Dover không?"

Ngạc nhiên trước câu hỏi, chàng thanh niên bối rối nhìn ông lão.

"Ren Dover ư?"

"Ừ, đó là tên của thằng nhóc đó."

Mỉm cười thật tươi, Matthew gật đầu

"Tất nhiên rồi, chúng con từng là bạn thân ở trường cấp hai mà."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.