Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Galxicus [1]

Phiên bản Dịch · 2722 chữ

"Xong rồi Nola, lại đây nào."

Mỉm cười, tôi vẫy tay với Nola từ xa và giục con bé đến chỗ tôi.

"Ưm."

Gật cái đầu nhỏ nhắn và cất điện thoại đi, Nola chạy về phía tôi.

"Lại đây nào."

Tôi bế con bé vào lòng, mỉm cười và chỉ về phía sân chơi ở đằng xa.

"Mình ra đó chơi ha."

"Ưm!"

Đi về phía sân chơi, mặc dù tôi đang mỉm cười, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài vì có Nola đi cùng.

Đầu óc tôi lúc này đang rất rối bời.

Sau khi cuộc trò chuyện 'lịch sự' với hai gã kia, tôi phát hiện ra một vài điều.

Đầu tiên, tên của gã tóc dài là Simon Perk, và cha của gã ta là một người có ảnh hưởng khá nhiều một bang hội hạng đồng. Gã bên cạnh tên là Greg Topaz, và gã là bạn thời thơ ấu cũng như vệ sĩ của tên còn lại.

Lý do tại sao chúng biết tôi là vì Ren cũ đã từng học cùng trường cấp hai với bọn chúng.

Trường trung học Fermin.

Một trong những trường trung học cơ sở hàng đầu của quận phía bắc.

Tuy nhiên, qua những gì tôi phát hiện ra từ 'cuộc trò chuyện' nho nhỏ của mình, Ren Dover trước đây là một lập dị bị xã hội tách biệt.

Trước đây không hề như vậy, nhưng sau một loạt sự kiện, cậu ấy đã trở thành một kẻ bị xã hội cô lập. Điều này có lẽ đã xảy ra ngay sau khi cậu ấy được nhận vào học viện Lock.

Mặc dù tôi không biết sâu về những gì đã xảy ra, vì hai tên đó không học cùng lớp với Ren, nhưng tôi có thể suy luận rằng có một sự kiện quan trọng đã xảy ra ở trường cấp hai Fermín.

Khởi đầu nhiêu đó cũng tạm tạm...Ít nhất tôi đã có một hướng bắt đầu để tập trung rồi.

"Anh nai?"

Khi tôi đang bận suy nghĩ về những vấn đề của Ren cũ, cảm thấy quần mình bị kéo nhẹ, tôi nhìn xuống và đôi mắt rũ xuống của Nola đang nhìn chằm chằm vào đôi giày của tôi.

"Em mệt rồi hở?"

"Ưm."

Gật đầu, Nola đưa tay về phía tôi.

11:20 sáng

"Cũng đến lúc đi ăn trưa rồi."

Kiểm tra thời gian, tôi bé Nola lên và rời khỏi công viên. Đã đến lúc tôi đến bang hội rồi.

Tôi tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào khi ở trong bang hội của nhà tôi.

...

"Chắc là ở đây."

Đến trước một tòa nhà chọc trời lớn cao khoảng 200 mét và có khoảng 80 tầng, tôi đưa Nola vào bên trong tòa nhà.

Theo như cha mẹ tôi nói thì toàn bộ tòa nhà này được sử dụng để làm tổng hành dinh của bang hội Galxicus của họ.

Mặc dù họ không sở hữu tòa nhà, nhưng họ đã xoay sở cho thuê nó với mức giá hợp lý hàng tháng.

Đến trước thang máy ở lối vào của tòa nhà, tôi nhấn nút và trong khi đợi thang máy đến, tôi liếc nhanh ra xung quanh.

Được bao quanh bởi kính, nội thất của tầng dưới cùng được thắp sáng rực rỡ bởi mặt trời. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng bao phủ toàn bộ đường đi, và rất đông người đi lại bên trong toà nhà.

Nơi này trông khá rộn ràng.

- Đing!

Bước vào thang máy và nhấn nút tầng 25, cửa thang máy đóng lại.

-Đing!

Chỉ trong vài giây, thang máy đã lên đến tầng 25 và cánh cửa trượt sang một bên.

-Keng

"Ồ..."

Ngay khi cửa thang máy mở ra, cả một thế giới khác hiện ra trước mắt tôi.

Tầng hai mươi lăm trông giống như một không gian văn phòng rất sang trọng.

Không gian cực kỳ lớn, có thể chứa hàng trăm người cùng một lúc.

Khu vực tôi đang ở hiện tại là khu vực tiếp tân chính của hội. Các tầng cao hơn là không gian văn phòng để quản lý hành chính, và các tầng dưới dành cho các anh hùng vì có cơ sở đào tạo và những thứ khác mà các anh hùng cần như trạm y tế và khu vực tiếp tế.

Mặt sàn được trải một tấm thảm đỏ và màn hình TV lớn được lắp đặt ở góc không gian với liên tục cập nhật tin tức về ngục tối nào có sẵn để tiến hành tấn công hầm ngục.

Nhiều người mặc đồ chiến đấu theo sau những người mặc đồ lịch thiệp ở khắp mọi nơi. Nhiều khả năng, họ là thành viên của bang hội và đang được quản lý của họ theo dõi.

Nhìn cảnh quang trước mắt, tôi không khỏi kinh ngạc.

'Vậy đây là bang hội của cha mẹ mình, Galxicus...'

"Ren!"

Kéo tôi ra khỏi sự mơ màng, là giọng nói vui vẻ của mẹ tôi.

"Ren, con t-"

Tuy nhiên, giữa chừng, mẹ tôi chợt nhìn chằm chằm vào Nola, người đang đứng cạnh tôi. Bà ấy càng nhìn thì khuôn mặt bà ấy càng trở nên nhăn nhó hơn.

"Ren."

Quay lại nhìn tôi, đôi mắt bà ấy trở nên lạnh lùng, và thái độ vui vẻ trước đó của bà ấy biến mất.

Bất ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột, tôi không biết phải làm gì và bỗng mồ hôi lạnh toát ra sau lưng tôi.

Hở? Chuyện gì thế? Và tại sao lại trông như vừa một con quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng mẹ tôi thế kia?

Có gì đó không đúng...

"Chuyện gì vậy?"

“Con thực sự không biết mình đã làm sai gì luôn?"

Tôi đã làm sai điều gì?

Cau mày, tôi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Ngoài việc đưa Nola đến công viên và đánh đập một vài tên trẻ trâu ra, tôi không nghĩ có bất cứ điều gì làm bà ấy phản ứng đến như vậy.

Tại sao cô ấy lại tức giận như vậy?

Haizz

Thấy tôi không biết gì, chỉ về phía Nola, giọng bà ấy cao hơn vài độ.

"Nhìn tình trạng Nola đi kìa!"

"Nola?"

Liếc nhìn Nola bối rối, tôi không thấy cô ấy có vấn đề gì cả. Ngoài việc cả hai túi của con bé đều đầy kẹo và mỗi tay đang cầm một cây kem ốc quế, tôi không thấy có gì lạ cả.

"Ôi trời. Tôi đã nuôi dạy con trai ra sao vậy trời?"

Bất lực lắc đầu, mẹ tôi đến chỗ Nola và ngoài một cây kem trên tay, bà lập tức lấy đi mọi thứ của con bé.

Nola cố gắng phản đối, nhưng trước sự nghiêm nghị của mẹ chúng tôi, con bé chỉ biết quay đầu về phía tôi cầu xin, còn tôi chỉ có thể tránh ánh mắt tội nghiệp của con bé và giả vờ như không biết gì.

...Anh xin lỗi.

Sau khi cất hết kẹo đi, mẹ tôi cầm tay Nola và giục tôi đi theo mẹ.

"Thôi quên đi, theo mẹ đi gặp cha nè."

"Vâng."

Ngay khi tôi định đi theo mẹ, cả tầng trở nên im lặng rồi đột nhiên mọi người bắt đầu hoảng loạn.

"Ô-Ông ấy đến rồi kìa. Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Dừng bất cứ việc gì họ đang làm, chen chúc về phía thang máy, một nhóm thành viên bang hội liền cúi đầu.

-Lạch cạch!

Khi cửa thang máy mở ra, bước ra khỏi đó là Phó thủ lĩnh của hội Galxicus. Martin Lorewik.

Mái tóc dài ngang vai của ông ta hơi cong lên, và ông ta có một bộ râu đen được cắt tỉa gọn gàng quanh quai hàm. Thần thái trang trọng toát ra từ vẻ ngoài nghiêm nghị của ông ấy, giống như cha tôi, và mỗi bước đi đều khiến tất cả các thành viên bang hội gần ông ấy phải run sợ.

"… Huu."

Nhìn quanh căn phòng với đôi mắt như rắn, Phó hội trưởng của hội Galxicus, Martin Lorewik, lặng lẽ thì thầm.

"Cái bang hội này càng lúc càng xuống cấp..."

Giọng ông ta trầm, đủ lớn để hầu hết những người xung quanh anh nghe thấy. Với một sự kiêu ngạo vừa phải và một thái độ thờ ơ, Martin Lorewik đã đẩy lùi dòng người đang đổ xô về phía mình.

Nhìn chằm chằm vào ông ta từ xa, mắt tôi nheo lại khi tôi quan sát kỹ lưỡng ông ta.

Theo các báo cáo mà Smallsnake gửi cho tôi, ông ta chính là kẻ khởi xướng xung đột nội bộ trong bang hội. Ông ta là một Anh hùng hạng , chỉ yếu hơn cha tôi một chút, và được các nhà đầu tư của bang hội chọn thành Phó thủ lĩnh bang hội. Với sự hậu thuẫn của ban giám đốc, ông ta đã thuyết phục được họ lật đổ thủ lĩnh bang hội hiện tại, cha tôi.

"...hửm?"

Khi tôi xem xét kỹ lưỡng Martin, tiếng xì xào khác ngày càng tăng lên khi một thanh niên bước ra từ phía sau ông ta.

Người thanh niên đó mặc một chiếc áo phông dài tay màu trắng, rộng rãi, có phù hiệu kỳ lạ được may ở mặt sau của nó. Đôi mắt đen tuyền sáng hơn mắt người thường ẩn chứa trí tuệ bên trong.

Khuôn mặt của cậu ta khá điển trai với làn da mịn màng không chút khuyết điểm. Mái tóc dài màu đen của cậu ta buông xõa trên vai, và phong thái của cậu ta cũng có chút kiêu ngạo và tự tôn.

Đi theo Martin từ phía sau với tư thế thẳng lưng, cậu ta cũng coi thường mọi người có mặt trong phòng. Gần như thể cậu ta sở hữu nơi này.

Khi Martin và tên kia đang đi xung quanh, đôi mắt của Martin đột nhiên hướng về phía cuối hành lang nơi có ba người đang đứng. Một nụ cười nhếch mép nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt ông ta.

"Hãy theo ta, Alex."

Lướt qua đám đông, Martin và chàng thanh niên tên Alex nhanh chóng dừng lại trước mặt tôi và mẹ tôi.

Nhìn mẹ tôi, Martin lịch sự mỉm cười và nói.

"Thật vui khi thấy cô ở đây, Samantha"

Cau mày, trên mặt mẹ hiện lên một tia chán chường, rồi nhanh chóng biến mất. Mỉm cười lịch sự, bà chào lại ông ta.

"Chào, Martin."

"Lâu lắm rồi chúng ta mới nói chuyện với nhau nhỉ..."

Chẳng mấy chốc, họ bắt đầu trò chuyện với nhau. Tuy nhiên, nếu không chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, thì rất khó để nhận ra tất cả những ẩn ý đằng sau lời nói của họ.

"ahahah, chồng tôi thực sự đã làm việc rất chăm chỉ để xây dựng bang hội từ đầu..."

“Nhưng tất nhiên, phần lớn là do tôi đã giúp anh ấy nhiều …”

Khi mẹ tôi đang nói chuyện với Martin, thanh niên phía sau ông ta bước đến chỗ tôi. Nắm lấy tay tôi, một nụ cười nhếch mép sớm xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.

"Ngươi chắc là tên vô tài đăng ký tham gia Lock do cha ngươi đã ăn cắp tiền từ chính hội của mình để trả học phí cho con trai đấy à?"

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy gã này, tôi dám chắc kiểu gì gã cũng sẽ kiếm chuyện với tôi...

Biết ngay mà.

Mỉm cười lịch sự, tôi nói.

"Nếu cậu đang nói về học sinh có tài năng hạng D tham gia Lock, thì đúng là tôi đây."

"Chả hiểu làm sao mà một thằng như ngươi lại-"

Ngay khi Alex sắp kết thúc câu nói của mình, nhiều tiếng xì xào vang vọng khắp sàn khi những người xung quanh chúng tôi bắt đầu tách ra. Chẳng mấy chốc, với sự hiện diện thậm chí còn áp đảo hơn Martin, cha tôi xuất hiện.

"Bang chủ!"

"Bang chủ!"

"Chào buổi sáng, thưa bang chủ."

Nhíu mày, Martin nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi khi nhìn Ronald.

"À, bang chủ, tôi vừa nói chuyện với Samatha."

Gật đầu về phía Martin, Ronald phớt lờ ông ta và nhìn mẹ tôi. Thấy rằng mọi thứ đều ổn, ông ấy liếc nhìn về phía tôi.

"Là Ren nhỉ?"

Nhận thấy bố tôi đang nhìn tôi, đôi mắt của Martin sáng lên trong tích tắc trước và ông ấy ngay lập tức đến bên tôi và vỗ vào vai tôi.

"Hahah, đã bao lâu rồi ta không gặp cháu nhỉ? Nhân tiện, cháu có- ồ, hình như cả hai đã gặp nhau rồi. Để ta giới thiệu thằng bé..."

Chỉ tay về phía Alex đang đứng trước mặt tôi, giọng điệu của Martin mang theo chút tự hào khi ông ta nói.

"Đây là Alex Cloudburm. Cậu nhóc hiện đang theo học tại học viện Noert, học viện tốt nhất ở quận phía bắc và có tài năng hạng B mà ta vừa tìm được."

Trong khi nhìn cha tôi, đôi mắt của Martin dừng lại trên tôi một chút trước khi nhấn mạnh phần tài năng hạng B khi ông ta giới thiệu Alex.

Nhìn Alex không hề lung lay dưới ánh mắt của bố tôi, bố tôi gật đầu nói.

"Quả thực là một người khá tốt đấy."

Mỉm cười, Martin giơ hai tay lên trời khi giọng nói của ông ta cao hơn vài độ.

"Tốt. Chỉ tốt thôi á? Chúng ta đang nói về một tài năng hạng B ở đây đấy, Ronald."

Lắc đầu thất vọng, Martin tiếp tục.

"Tôi biết con trai của anh học ở Lock, nhưng với tài năng của nó... thì chẳng là gì so với Alex cả"

Không để cho cha tôi có cơ hội nói, ông liếc nhìn quanh ông, và nói bằng một giọng đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy.

"Vì trông ông không mấy ấn tượng với Alex, vậy sao chúng ta không để hai đứa trẻ của mình đấu giao hữu với nhau nhỉ? Ông biết đấy, để cho các thành viên của chúng ta thấy triển vọng mà chúng ta chọn đã tiến bộ như thế nào."

Liếc nhìn xung quanh, tôi có thể thấy ngay lập tức trọng tâm của cuộc nói chuyện đang nghiêng về phía Martin.

Bằng cách không để cho cha tôi có cơ hội nói, Martin đã đẩy cuộc nói chuyện bình thường đột nhiên trở thành cuộc đấu tay đôi giữa tôi và Alex.

Mục tiêu của gã ta rất rõ ràng.

Nếu cha tôi từ chối, danh tiếng của ông sẽ giảm xuống, vì điều đó sẽ khiến ông bị coi là một kẻ hèn nhát. Và nếu ông ấy chấp nhận và tôi thua thảm hại, danh tiếng của ông ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, biết Ren trước đó, Martin đánh giá rằng kế hoạch hiện tại là hoàn hảo nên ông ta đã hành động nhanh chóng.

Tuy nhiên, ông ta đã tính toán sai lầm rồi.

"Tôi không-"

Sau một hồi im lặng, ngay khi cha tôi định từ chối sự khiêu khích của Martin, giật mạnh quần áo của ông, tôi kiên quyết nhìn thẳng vào mắt ông và nói.

"Cha, cứ chấp nhận đi."

"Ren con-"

Giơ tay lên để ngăn mẹ tôi phản đối, nhìn chằm chằm vào tôi trong một phút, bố tôi nhìn lại Martin trong vài giây trước khi gật đầu.

"Được, tôi chấp nhận."

"Hahahaha tuyệt, chúng ta hãy gặp nhau ở đấu trường sau nửa giờ nữa."

Cười lớn, Martin nhìn chúng tôi lần cuối trước khi vẫy tay và rời đi cùng Alex.

Ngay sau khi Martin rời đi, đám đông xung quanh chúng tôi giải tán, bỏ lại tôi và gia đình.

Hướng sự chú ý về phía tôi, Ronald Dover, cha tôi, trịnh trọng hỏi.

"Con có chắc chứ?"

Mỉm cười, tôi gật đầu.

"Chưa bao giờ chắc chắn hơn luôn..."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.