Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Nhà [4]

Phiên bản Dịch · 2415 chữ

Sau khi thức dậy, tôi đi xuống nhà bếp.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy ngay khi bước vào bếp là một mẩu giấy nhắn nhỏ để trên bàn.

Nhặt nó lên, tôi đọc qua nội dung trên tờ giấy.

===

Ren, nếu con đang đọc cái này thì cha mẹ đã đi làm rồi.

Khi con thức dậy, hãy đưa Nola đi dạo ở công viên bên ngoài và tận hưởng ngày cuối tuần đi con. Bọn ta có bắn một chút tiền vào tài khoản của con rồi đó.

Vào khoảng 12:00 trưa, con đưa Nola qua bang hội nhé. Sau khi bọn ta sắp xếp xong công việc thì chúng ta sẽ đưa hai con đi ăn trưa.

Gặp lại con sau.

Yêu con,

Mẹ và cha.

===

Họ đã đi làm rồi hả...

Tôi đoán với mọi thứ đang diễn ra trong hội, thì việc họ phải đi làm vào cuối tuần cũng không có gì lạ.

Gấp gọn tờ giấy nhỏ, tôi đi về phía bàn ăn đã dọn sẵn những đĩa thức ăn nóng hổi bọc trong màng bọc thực phẩm.

Ngồi lên bàn, nhấc tấm màng nhựa lên, mùi thơm của thịt xông khói và trứng trên đĩa lập tức xộc vào mũi tôi.

Không bỏ qua một nhịp nào, tôi ngấu nghiến mọi thứ có trên đĩa.

"Ngon ghê."

Sau khi ăn no nê, vỗ nhẹ vào cái bụng đang căng phồng của mình, tôi xem giờ trên đồng hồ.

6:45 sáng

Vẫn còn rất sớm, và nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy mặt trời đang từ từ chiếu sáng quang cảnh xung quanh. Vì không có gì để làm, tôi quyết định tập thể dục trong vài giờ trước khi đánh thức Nola dậy và đưa con bé đến công viên.

-Lạch cạch!

Mở cánh cửa kính dẫn ra vườn, làn gió ban mai mát rượi thổi vào người tôi ngay lập tức.

Đi dạo trong vườn, cảm nhận từng ngọn cỏ xanh mướt râm ran dưới đôi chân trần, tôi hít một hơi thật sâu và rút thanh kiếm ra khỏi kho lưu trữ không gian của mình.

"Phìuuu..."

Thở ra một hơi dài, một luồng ánh sáng trắng từ từ bắt đầu phát ra từ cơ thể tôi. Sau đó, với thanh kiếm của mình, tôi vẽ ba tinh cầu trong không trung.

-Vút!

Khi tôi vẽ các tinh cầu, sau mỗi tinh cầu hoàn chỉnh, một tinh cầu mờ khác sẽ trôi nổi trong không khí. Sau khi tinh cầu đầu tiên hình thành hoàn chỉnh, nhắm mắt lại, tôi vẽ tiếp tinh cầu thứ hai và thứ ba.

-Vút!

Ngay sau khi tinh cầu thứ ba hình thành, tôi lại một lần nữa nhắm mắt lại và tập trung tâm trí, và những tinh cầu kia dần dần bắt đầu xoay quanh cơ thể tôi.

-Vút!

Chỉ về phía bên phải của tôi, một cái tinh cầu bay theo hướng tôi chỉ. Với tay trái của tôi ra, tôi hướng tay lên trên, và một chiếc tinh cầu khác bay lên trên theo hướng mà tôi đã chỉ.

Cứ thế, trong nửa giờ, tôi liên tục di chuyển các tinh cầu xung quanh mình.

-Vút! -Vút! -Vút!

Sau hai phút, bất cứ khi nào một tinh cầu tan biến trong không khí, tôi sẽ nhanh chóng tạo một cái mới và tiếp tục tập luyện.

Sau thảm kịch Hollberg, tôi đã không ngừng tập luyện.

Thực sự mà nói, thì để đầu óc tôi quên đi mọi thứ, tôi thậm chí còn luyện tập chăm chỉ hơn trước. Và nhờ thế, kiếm thuật thứ hai của tôi, [Tinh Cầu Tường Minh] đã đạt đến cảnh giới Cấp thành thục kỹ năng thấp.

Khi kiếm thuật này đạt đến cảnh giới Cấp thành thục kỹ năng thấp, giờ đây tôi đã có thể tự do điều khiển những tinh cầu do mình tạo ra. Nếu muốn, tôi có thể khiến chúng xoay quanh tôi để bảo vệ.

Thậm chí xịn hơn là, những tinh cầu giờ đây có thể chịu được toàn lực đánh của các người tầm cấp mà không bị vỡ. Ngay cả cấp giờ đây cũng sẽ gặp khó khăn trong việc phá vỡ những tinh cầu mà tôi đã tạo ra, khiến chúng trở thành một hệ thống phòng thủ hoàn hảo.

Hiện tại tôi có thể thoải mái điều khiển ba cái tinh cầu. Bốn thì cũng được, nhưng điều đó sẽ khiến đầu óc tôi căng thẳng quá nhiều do tôi không kiểm soát được mana.

Trong tương lai, tôi sẽ càng thành thạo kỹ thuật này, và càng có thể điều khiển nhiều tinh cầu hơn. Hơn nữa, càng thành thạo kỹ thuật này, các tính cầu sẽ càng phát huy công dụng, và có thể cả kỹ năng trọng lực và phóng nguyên tố.

Đây là một sự cải thiện lớn về sức mạnh của tôi, vì bây giờ tôi sẽ không phải lo lắng về việc lãng phí thời gian để sử dụng [Kiếm Kỹ Keiki]. Với những chiếc nhẫn bảo vệ tôi bất cứ khi nào tôi sẵn sàng tung kĩ năng.

...

"huuuuuu..."

09:00

Khi hơi nước trắng bốc lên khỏi cơ thể tôi, kiểm tra thời gian, tôi duỗi lưng và ngáp dài.

"Đến lúc đánh thức Nola rồi."

Tôi đã luyện tập không ngừng nghỉ trong khoảng hai giờ. Nhìn đồng hồ, tôi biết đã đến lúc đánh thức Nola.

Quay vào nhà, tôi tắm nhanh trước khi vào phòng Nola, không muốn Nola ngửi thấy mùi mồ hôi của tôi.

-Cạch!

Mở cửa phòng Nola, tôi rón rén đi về phía chiếc nôi của con bé. Nhìn thân hình bé nhỏ đang ngủ ngon lành với con gấu bông trên tay, tôi khẽ thì thầm.

"Nola ơi, đến giờ dậy rồi em."

Sau khi thì thầm thêm vài lần để cố đánh thức con bé dậy, chọc vào má vài cái, mí mắt Nola từ từ mở ra.

"Hừm... anh nai hở?"

"Ừ, anh trai em, Ren nè."

Mỉm cười, tôi bế con bé ra khỏi nôi và đưa con bé ra khỏi phòng.

Vẫn còn lơ mờ vì ngái ngủ, Nola dựa vào vai tôi và nhìn chằm chằm xuống đất. Mỉm cười, tôi đưa con bé vào bếp.

Vì phải đưa con bé đến công viên, nên tôi đã pha một cốc sữa trước khi mặc quần áo cho con bé.

Sau khi thắt tóc cho Nola thành hai bím đuôi ngựa, tôi dẫn con bé ra cửa.

"Xong xuôi!"

"Đẹp quó."

Đi giày, mặc chiếc váy có hình bông hoa, Nola nắm tay tôi và theo tôi ra khỏi nhà.

"Được rồi đi thôi."

"Ưm"

-Lạch cạch!

Đóng cửa lại sau lưng, chúng tôi nhanh chóng rời đi đến công viên.

...

Đến Công viên, mắt Nola lập tức sáng lên vì phấn khích.

Nhìn vào Công viên, tôi không khỏi ấn tượng bởi vẻ đẹp của nó.

Khi mặt trời chiếu sáng ở công viên, ở giữa là một cái hồ lớn nơi thiên nga và vịt trời tung tăng bơi lội trên mặt nước.

Gần hồ, một đám trẻ em đang vui vẻ chơi đùa trong sân chơi với bạn bè và cha mẹ của chúng ở gần đó.

Liếc nhìn Nola đang dán mắt vào sân chơi, tôi lắc đầu bất lực và đi về hướng đó.

Sân chơi có nhiều trò chơi khác nhau để trẻ em có thể chơi. Nó có xích đu, một cầu trượt lớn và một tòa lâu đài dường như là điểm thu hút nhiều người nhất.

Gần sân chơi, trải dài trên thảm cỏ xanh rực rỡ là những tấm bạt lớn, và nhiều gia đình đang tắm nắng và trò chuyện vui vẻ với nhau.

"Wow, là chú mày đấy hả Ren?"

"...hửm?"

Khi tôi đang đi bộ về phía sân chơi với Nola, tôi đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên tôi.

Quay đầu về hướng phát ra âm thanh, tôi nhanh chóng phát hiện ra hai người đang đi về phía tôi.

Ở bên trái, một chàng trai với mái tóc sẫm màu và đôi mắt xanh lá cây mỉm cười khi nhìn về phía tôi. Trên tai cậu ta có đeo một đôi khuyên tai, cùng với chiếc áo phông trắng hàng hiệu và quần đen bó sát, tôi có thể biết ngay rằng dù cậu ta là ai, thì cũng phải xuất thân từ một gia đình khá giả.

"Ha ha, đúng là chú rồi! Lâu quá mới gặp ha!"

Thấy tôi quay lại và xác nhận rằng tôi thực sự là người mà cậu ta đang tìm kiếm, nụ cười của chàng trai trẻ càng sâu hơn.

Liếc nhìn sang bên cạnh, chàng trai tóc dài chỉ về phía tôi và huých cùi chỏ vào người bạn mình.

"Yo yo Greg, Ren kìa!"

Thờ ơ gật đầu, mặc quần jean dài, áo len đỏ và đội mũ lưỡi trai đen, một người tương đối vạm vỡ và cao lớn chậm rãi đi về phía tôi.

"Ai thế nhỉ…?"

Nhìn chằm chằm vào hai cá nhân đang tiến về phía tôi, nghiêng đầu sang một bên, tôi cau mày.

Họ là ai?

Có lẽ họ là bạn cũ của Ren chăng?

Đánh giá qua mức độ thân thiện của họ, tôi cho là vậy... nhưng tại sao tim tôi lại có cảm giác ghê tởm đến tột cùng nhỉ?

Ngay khi tôi đang nghĩ ngợi về cảm giác trong lòng mình, cậu ta đã quàng tay qua cổ tôi, và thanh niên tóc dài vui vẻ nói.

"Chú mày làm sao vậy!"

"Tôi đang--"

Ngay trước khi tôi có thể kết thúc câu nói của mình, với sức mạnh tương đương với một hạng , gã tóc dài thì thầm vào tai tôi.

"Banh cái lỗ tai ra mà nghe cho kỹ đây, thằng lõi con. Chẳng phải tao đã nói với mày là đừng bao giờ xuất hiện ở khu vực này nữa sao hả!"

Bất ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột của gã, tôi cạn lời.

"...Gì cơ?"

"Mày quên rồi đấy à?"

Nhìn chằm chằm vào phản ứng của tôi và hiểu lầm gì đó, thanh niên tóc dài siết chặt cổ tôi trước khi nói.

"...Chà, có vẻ như chúng ta phải dạy cho chú mày một bài học mới được."

Nhìn Nola đang nắm tay tôi, tôi thở ra một hơi dài trước khi nói.

"Fuuuu...chờ đã, không phải ở đây."

Nhướng mày, thanh niên tóc dài nhếch mép cười giễu cợt nói.

"Mày nghĩ mày là ai mà có quyền lên giọng với tụi tao?"

Lườm gã ta, tôi nhìn Nola và nhắc họ rằng tôi không đi một mình.

"Mày không thấy tao đang đi với em gái tao à?”

Chú ý đến em gái tôi, tặc lưỡi, thanh niên tóc dài bỏ tay ra khỏi cổ tôi trước khi cười nhếch mép.

"Rồi, hiểu. Mày không muốn mất mặt trước con bé em mày chứ gì? Haha, hy vọng là sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với nó đâu, ai biết được, hahahaha."

Lờ đi những lời cuối cùng của gã, cúi xuống Nola, tôi nhìn vào mắt con bé trước khi nói

"Nola, nghe kỹ lời anh trai nói xíu nha?"

Tò mò nhìn hai người vừa đến, Nola quay lại nhìn tôi và gật đầu.

"Ừm."

Thấy con bé gật đầu, tôi mỉm cười và lấy điện thoại ra. Chỉ về phía một băng ghế gần đó tôi nói.

"Đây, cầm điện thoại của anh và ngồi trên băng ghế đằng kia chơi nha"

Nhìn vào điện thoại, Nola lắc đầu

"Nana mún choi với anh nai mà."

"Thế này thì sao, đợi anh xíu rồi em muốn mua kem hay kẹo gì thì anh cũng sẽ mua cho em luôn nha!"

"Thiệt hở?"

"Ừ!"

"Ưm!"

Gật đầu một cách hào hứng, Nola chạy đến băng ghế mà tôi đã chỉ trước đó và ngồi yên.

Thấy con bé trở nên ngoan ngoãn ngay sau khi tôi mua chuộc con bé, tôi không khỏi cười khổ.

Con nít dễ dụ dữ thần...

"Được rồi, đi thôi..."

Sau khi chắc chắn rằng Nola vẫn ổn, tôi nhìn hai gã 'người bạn' của mình và mỉm cười.

"Hehehe, lâu rồi không gặp nhau. Đừng lo lắng cho nó, bọn tao làm nhanh gọn thôi."

Một lần nữa quàng tay qua cổ tôi, chàng thanh niên tóc đen huých người bạn của mình, Greg, đi theo gã ta.

Đi về phía một khu vực vắng vẻ trong công viên, trong khi vẫn chắc chắn rằng Nola đang ở trong tầm nhìn của tôi, nụ cười trên khuôn mặt tôi dần biến mất.

Đã lâu lắm rồi tôi mới điên tiết đến mức.

Tôi đang bị mấy thằng nhân vật vô danh tiểu tốt chưa bao giờ xuất hiện trong cốt truyện chính bắt nạt và đe doạ đấy à?

Ở trong học viện Lock thì còn hiểu được, nhưng trường hợp này thì không. Tôi không cần phải che giấu sức mạnh của mình ở đây. Đặc biệt là với những thằng ngu dốt không biết trời cao đất dày và chưa bao giờ xuất hiện trong cốt truyện chính.

Nói thật, tôi mệt với việc luôn nằm kèo dưới rồi.

Nếu đây là Lock, thì mọi thứ có thể đã khác... nhưng bây giờ thì không.

-Vút!

"kh... cái gì thế?"

"Cái quái gì thế?"

Ngay sau khi chắc chắn rằng không ai đang nhìn, giải phóng áp lực cấp của tôi, cả hai gã đều cảm thấy một áp lực lớn bao trùm lấy chúng.

-Rầm! -Rầm!

"Ặc..."

"kukhaah!"

Đấm thật mạnh vào bụng cả hai thằng và ép chúng quỳ xuống, một chất chua màu đục trào ra từ miệng cả hai, với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

Lý do duy nhất khiến chúng còn tỉnh chính là vì tôi muốn chúng như vậy. Xét từ việc họ biết tôi từ trước, đây là cơ hội tốt để tôi tìm hiểu thêm về cuộc sống của Ren ngày xưa như thế nào.

Tuy nhiên, vì chúng đã chọc tức tôi, nên đã đến lúc chúng biết thân biết phận mình.

Xoa cổ, tôi cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt bọn chúng.

"Tao sẽ làm nhanh gọn thôi..."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.