Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Tẩu Thiên Phong

Phiên bản Dịch · 2330 chữ

Ngàn vạn ý niệm hiện lên trong đầu, sau khi hơi kinh ngạc vì sự xuất hiện của Kim lão, Lạc Tầm thần tốc điều chỉnh cảm xúc cùng biểu tình của bản thân, khẽ khom người mở miệng lên tiếng:

- Xin chào Kim lão, Trương đạo, các vị lão sư, tôi là Lạc Tầm.

- Ừm, chuẩn bị một chút.

Vẻ mặt của Trương Kỷ Trung có hơi mệt mỏi, nói.

Hôm nay đã casting xong sáu lượt, chân chính khiến Trương Kỷ Trung để tâm chỉ có một, chính là Tu Thanh. Hiện tại Tu Thanh đã thử vai xong, kỳ thật ông đã có quyết định trong lòng, những lượt casting tiếp theo đối với ông không còn gì hứng thú.

Đúng như ngoại giới vẫn đồn đại vậy.

Trương Đại Hồ Tử vốn định để Tu Thanh diễn vai Mộ Dung Phục, những người khác đều nhất định sẽ trở thành background, sắp xếp nhiều người tới casting chỉ là vì ứng phó nhân tình khắp nơi, dùng để qua loa mà thôi.

Ví dụ như Lạc Tầm trước mắt đây, tân nhân do Hồ Quân đề cử tới.

Người ta đều đã mở mồm rồi, dù thế nào cũng phải cho nhân vật nam chính của «Thiên Long Bát Bộ» Hồ Quân một cái thể diện nha, vạn nhất ảnh hưởng tới hợp tác trong tương lai làm sao bây giờ?

Những người thử vai khác cũng tương tự như vậy.

Tất cả đều là người quen khắp nơi kéo người tới thử vai, xin một cái nhân tình, ekip cho một cơ hội là được, dù sao cuối cùng có thể thành công hay không, vẫn là Trương Kỷ Trung ông nói mới tính.

Trương Kỷ Trung chính là lão đại của ekip.

Nếu như không phải Kim lão xuất hiện, khả năng Trương Kỷ Trung xem hết lượt casting của Tu Thanh liền trực tiếp phủi mông rời đi, còn lại giao cho những vị đạo diễn khác phụ trách là được.

Kim lão xuất hiện là việc ngoài ý muốn.

Liền ngay cả bản thân Trương Kỷ Trung cũng không nghĩ tới, hôm nay Kim lão sẽ bỗng nhiên xuất hiện tại buổi casting nhân vật Mộ Dung Phục, tuy rằng trước mắt Kim lão vẫn một mực yên lặng, không hề phát biểu bất kỳ cái nhìn nào, ngay cả Tu Thanh biểu diễn lão nhân gia cũng không lên tiếng, nhưng chỉ cần ông còn ngồi ở đó đã khiến mọi người không thể không coi trọng.

- Đã chuẩn bị tốt.

Mười giây sau, Lạc Tầm lên tiếng.

Lặng yên nhìn về phía Kim lão, ai cũng không biết ngay trong khoảnh khắc điện quang hoả thạch ấy, nội tâm Lạc Tầm đã sinh ra một quyết định cực kỳ mạo hiểm.

Lạc Tầm quyết định buông bỏ hình thức biểu hiện nhân vật mà ba ngày vừa qua hắn chuẩn bị.

Ban đầu hắn muốn diễn phiên bản Mộ Dung Phục tiểu nhân.

Bởi vì Lạc Tầm biết Trương Kỷ Trung muốn cho Mộ Dung Phục trở thành một nhân vật phản diện thuần tuý, đơn giản thô thiển phản diện. Dùng hình ảnh đó để tôn lên hình tượng vai chính nghĩa của Tiêu Phong cùng Đoàn Dự, nhưng sau khi nhìn thấy Kim lão, Lạc Tầm quyết định kiếm tẩu thiên phong, lấy ra Mộ Dung Phục mà chính mình lý giải.

Hắn muốn đánh bạc một lần!

Chính là đánh bạc thái độ của Kim lão!

Dư Mẫn ngồi bên cạnh Trương Kỷ Trung lên tiếng:

- Chuẩn bị tốt liền bắt đầu đi, dùng phân cảnh nói chuyện cùng Vương Ngữ Yên bên giếng cạn, tôi sẽ đáp thoại cùng cậu, không vấn đề gì chứ?

Lạc Tầm gật đầu.

Nội dung phân cảnh này: Vương Ngữ Yên thấy Mộ Dung Phục ném Đoàn Dự vào giếng cạn, phát sinh tranh cãi kịch liệt cùng Mộ Dung Phục, cuối cùng nản lòng thoái chí, bản thân cũng nhảy vào giếng theo Đoàn Dự.

Phân cảnh này rất trọng yếu.

Trong nội dung của phim đây chính là tiết điểm mà Vương Ngữ Yên bắt đầu chuyển biến tình cảm bản thân, mà Đoàn Dự sau khi ôm được mỹ nhân, cũng bắt lại luôn tâm hồn thiếu nữ…

Quay lưng lại, Lạc Tầm nhắm mắt.

Một lần nữa mở mắt ra, biểu tình của Lạc Tầm đã thay đổi thành tối tăm phiền muộn, trong ánh mắt cũng là băng lãnh ẩn chứa tức giận.

Sau khi mất sạch tại Thiếu Thất Sơn đã khiến thời kỳ này Mộ Dung Phục triệt để hắc hoá, mà sự quan tâm của Vương Ngữ Yên đối với Đoàn Dự càng làm tâm tình hắn rét vì tuyết, lạnh vì sương…

Lúc này Lạc Tầm đang đưa lưng về phía mọi người.

Sau một khắc, Dư Mẫn bắt đầu lên tiếng, chính là lời thoại của Vương Ngữ Yên, còn đặc biệt nhập tâm, thanh âm có tiết tấu dồn dập rõ ràng:

- Biểu ca! Ta đối với ca một mảnh chân tình, bao nhiêu năm qua ca thật sự không biết sao?

Lời thoại này vốn nên là một cô nương yểu điệu giọng nói mềm mại, bây giờ biến thành trung niên râu ria xồm xoàm Dư Mẫn, đổi thành người khác nghe có thể nổi hết da gà, Lạc Tầm lại là hết sức nhập diễn, tựa như thật sự coi Dư Mẫn thành Vương Ngữ Yên, đây cũng là trình độ kiến thức cơ bản của một diễn viên.

- Ngươi đối với ta một mảnh chân tình?

Bỗng nhiên xoay người, biểu tình tối tăm phiền muộn của Lạc Tầm bại lộ trước tất cả giám khảo, hắn nhìn chằm chằm Dư Mẫn, thanh âm mang theo sắc thái giễu cợt:

- Phía sau rừng hạnh, trong nhà xay bột nhỏ bên bờ Thái Hồ kia, ngươi cùng Đoàn Dự làm gì trong đống cỏ?

Dư Mẫn sững sờ.

Tiểu tử này được đây.

Lời thoại coi như không tệ, trầm bổng du dương, biết nhấn nhá trọng điểm, hoàn toàn không thua gì diễn viên biểu hiện tốt nhất hôm nay là Tu Thanh, nhưng trên CV không phải viết đây là tân nhân sao?

- Ngữ Yên à…

Lạc Tầm thoáng đi về phía trước một bước.

Theo một bước này, thanh âm Lạc Tầm tựa hồ bỗng trở nên ôn nhu, nhưng mà thời điểm như vậy, ngữ khí càng ôn nhu càng làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm, hơn nữa ngữ khí ôn nhu hoàn toàn tương phản, vì trong ánh mắt Lạc Tầm phi thường băng lãnh, thậm chí mang theo vài phần giễu cợt:

- Đây chính là ta tận mắt thấy, ngươi đã nghĩ nên giải thích thế nào cho tốt chưa?

Trương Ký Trung nhíu mày.

Ông không nghĩ tới trong mười vị trí casting hôm nay, trừ Tu Thanh biểu hiện xuất sắc, vẫn còn một Lạc Tầm hoành không xuất thế, vô luận lời thoại, hành động hay biểu cảm, đều cực kỳ tự nhiên.

Nhưng mà tiểu tử này sửa thoại!

Thậm chí, sửa cả tâm tình nhân vật!

Trong kịch bản, sau khi nhắc đến căn nhà xay bột nhỏ bên bờ Thái Hồ, Mộ Dung Phục vốn phải nổi trận lôi đình, gào thét lớn tiếng chất vấn Vương Ngữ Yên: “Đó là ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao!”

Nhưng mà phương thức xử lý của Lạc Tầm lại rất nội liễm.

Ở đây Mộ Dung Phục không có trực tiếp nổi giận, chất vấn đổi thành nghi vấn, ngữ khí thậm chí còn chút ôn nhu, hoàn toàn là dùng phương thức trái ngược hẳn so với kịch bản, nhưng lại bởi vì mang theo ánh mắt băng lãnh cùng giễu cợt, khiến hết thảy tình tiết diễn ra không còn mẫu thuẫn nữa…

Hơi do dự.

Trương Kỷ Trung không có ngăn cản.

Dư Mẫn đương nhiên cũng biết Lạc Tầm tự nhiên thay đổi thoại, bất quá sự thay đổi này không hề đột ngột, ngược lại càng thêm đào sâu thâm nhập vào tâm tình của nhân vật Mộ Dung Phục, đây cũng là nguyên nhân mà Trương Kỷ Trung không hô ngừng lại.

Ý tứ biểu đạt nhân vật bất đồng với kịch bản được chấp nhận.

Lúc này nhìn như Mộ Dung Phục đang giễu cợt Vương Ngữ Yên, nhưng trên bản chất lại là trả thù Vương Ngữ Yên đội “nón xanh” cho mình, từ đó thu hoạch được một loại khoái cảm vặn vẹo. Không phải Vương Ngữ Yên ngươi vẫn dành một mảnh chân tình cho ta sao, tốt thôi, ta đây liền vạch trần chuyện xấu của ngươi, để ngươi xấu hổ vô cùng.

Có chút ý tứ đây.

Dư Mẫn cười cười, tiếp tục lời thoại của Vương Ngữ Yên, thậm chí còn chưa điều chỉnh ngữ khí:

- Trong ngôi nhà xay bột nhỏ bên bờ Thái Hồ… kia… Tây Hạ võ sĩ liền là…

- Không sai.

Thanh âm Lạc Tầm đề cao:

- Ta giả trang Lý Duyên Tông.

Hứng thú của Dư Mẫn càng tăng, thông qua sự tăng cao tông giọng của Lạc Tầm, ông lần nữa lĩnh hội được ý đồ của hắn, nguyên lai vì để tâm tình Mộ Dung Phục có quá trình tịnh tiến từ từ, không phải vừa lên liền bạo phát, mà là càng nói càng tức giận, như vậy tinh tế hơn nhiều, càng phù hợp với tình huống thực tế của phân cảnh.

- Trách không được…

- Ngươi bây giờ đã biết.

Giống như Dư Mẫn suy nghĩ, thanh âm của Lạc Tầm càng thêm băng lãnh, từ nhỏ tăng dần lên to, càng ngày càng gấp, tựa như đang phát tiết:

- Một cái nhà xay bột tránh mưa thật tốt, sau khi ta đến các ngươi vẫn còn lén lén lút lút, chàng chàng thiếp thiếp, chính ngươi làm cái gì, ngươi tự mình biết, ban ngày ban mặt, tiểu tử họ Đoàn kia đưa tay sờ ngươi, ngươi vì cái gì lại không tránh! Ngươi chính là chân tình yêu ta như vậy sao!

Đoạn lời thoại này khá dài.

Tâm tình không ngừng tiến dần lên, thanh âm không ngừng nâng cao.

Rốt cuộc sự phẫn nộ của Mộ Dung Phục bạo phát, Lạc Tầm không diễn nội liễm nữa, biểu tình bởi vì xấu hổ cùng tức giận mà bắt đầu có chút vặn vẹo, hô hấp rõ ràng cũng mang theo cảm giác dồn dập. Bất quá mặc dù tâm tình bạo phát, nhưng Lạc Tầm không hề rít gào, nổi giận đôi khi không phải cuống họng càng to càng tốt, thanh âm của hắn có khuynh hướng gầm nhẹ, như vậy có thể càng thêm cảm giác thâm trầm tích súc.

- Vậy ta chỉ có thể… Lấy cái chết chứng minh ta trong sạch!

Thanh âm Dư Mẫn bông nhiên mang theo dứt khoát, nhảy vào trong giếng. Đương nhiên ông không cách nào nhảy thật, chỉ là cầm điện thoại trên bàn tiện tay đập cạch xuống một phát.

Lạc Tầm đột nhiên quay đầu.

Hắn nhìn về phía Dư Mẫn, tựa hồ nơi đó thực sự có một chiếc giếng cạn, há hốc mồm, nghĩ muốn hô gì đó lại không thể phát ra được thanh âm, biểu tình đã có chút hối hận, lại tựa hồ mang theo một tia giải thoát, thậm chí còn trộn thêm một tia chột dạ, cả người đứng thẳng lặng lặng bất động tại chỗ.

- Cái gì đây!

Trương Kỷ Trung tức giận trừng mắt!

Phần cuối phân cảnh này Dư Mẫn vậy mà cũng sửa thoại!

Trước khi nhảy giếng, nguyên bản lời thoại của Vương Ngữ Yên rõ ràng là: “Đoàn công tử, ta cùng công tử chết cùng một chỗ!”.

Kết quả Dư Mẫn thay đổi cái này, thật giống như biến thành Vương Ngữ Yên là vì chứng minh tình cảm của bản thân mà nhảy giếng bảo vệ sự trong sạch.

Lạch cạch!

Trong góc, Kim lão đột nhiên vỗ bàn một cái, theo đó đứng lên. Động tĩnh phi thường lớn, sau một khắc Kim lão chính là trực tiếp đẩy cửa rời đi, tâm tình có chút khác thường, trước khi đi còn nhìn Lạc Tầm một cái thật sâu.

- Kim lão…

Trái tim nhảy dựng lên mãnh liệt.

Trương Kỷ Trung cũng ngồi không yên, dùng khuôn mặt đen hướng Dư Mẫn tức giận nói:

- Tiểu tử này càn quấy, ngươi làm sao cũng càn quấy theo như vậy, ngươi biết Kim lão tức giận hậu quả nghiêm trọng thế nào sao?!!

Dư Mẫn phát mộng.

Ông cũng không biết vì sao, chính mình ma xui quỷ khiến liền thay đổi lời thoại, bây giờ nhìn Kim lão đập bàn rời đi, không khỏi cười khổ:

- Vậy ta bây giờ đi xin lỗi với Kim lão…

- Để ta đi đi.

Trương Kỷ Trung thở dài, quay đầu liếc nhìn Lạc Tầm, trong lòng của ông thực sự đã hối hận. Lúc tiểu tử này lần đầu sửa thoại, chính mình nên ngăn cản, cũng không đến mức cuối cùng đem cả kịch bản cùng thiết lập nhân vật hoàn toàn thay đổi, khiến Kim lão nhìn thấy như trò đùa. Kim lão thế nhưng là người nổi danh chán ghét người khác thay đổi nội dung cốt truyện của mình đây…

Ông bước nhanh gấp gáp đuổi theo.

Trong phòng, còn lại vài vị đạo diễn quay mặt nhìn nhau, Lạc Tầm chấm dứt casting cũng không khỏi hơi thấp thỏm, hắn không nghĩ tới chính mình casting lại có một cái kết quả như vậy, thấy Kim lão cùng Trương Kỷ Trung lần lượt rời đi, hắn nhìn hướng Dư Mẫn:

- Tôi…

- Chờ ở đây.

Dư Mẫn bực bội phất phất tay.

.

Bạn đang đọc Đế Chế Giải Trí (Dịch) của Ngã Tối Bạch

Truyện Đế Chế Giải Trí (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.