Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lai lịch của quyển sách quái lạ

Tiểu thuyết gốc · 1222 chữ

Trần Thiên tắm rửa xong cảm thấy trong người thoải mái hơn nhưng vẫn chưa thể nào đi được.

- Mới có một ngày mà mày đã đòi đi được.

Trần Thiên tự nhủ với bản thân sau đó ăn tạm một cái bánh bao để lót bụng rồi tiến về phía phòng Hoàng lão để tiếp tục đọc sách.

Hôm qua Hoàng lão đã chuẩn bị đầy đủ các phần thuốc trong 30 ngày chữa bệnh , bây giờ chỉ cần Hoàng lão đi phối thuốc ngâm trong nước là xong. Cho nên hiện tại Hoàng lão vẫn đang ở trong phòng nghiên cứu kinh thư. Thấy Trần Thiên lếch vào, ông nói:

- Ngươi cảm thấy trong người thế nào ?

- Dạ con thấy trong người khỏe hơn nhưng thấy thiếu thiếu gì ý ! Trần Thiên cười nói.

- Ngươi đã quen với hàn khí ở trong người, cho nên hiện tại hàn khí mất đi ngươi sẽ không thích nghi kịp dẫn tới sinh ra cảm giác của hiện giờ.

Trả lời xong, Hoàng lão tiếp tục đọc sách. Trần Thiên nhìn thấy sách thì chợt nhớ quyển sách khác lạ mà mình mở không được bèn hỏi:

- Hoàng lão, quyển sách này sao lại mở không được vậy ?

Hoàng lão nhìn quyển sách đầy bất lực nói:

- Ta không khác gì ngươi đâu, ta cũng đã dùng tất cả mọi cách nhưng cũng đều không mở được.

- Vậy quyển sách này có tác dụng gì Hoàng lão biết không? Trần Thiên tò mò hỏi.

- Ta cũng không biết tác dụng của nó là gì, chỉ biết rằng người nào mở được quyển sách này thì người đó sẽ thành tiên. Hoàng lão tựa tiếu phi tiếu đáp.

- Tiên ? Trên đời thật sự có tiên ư ? Trần Thiên thét lên.

Một khoảng im lặng giữa Trần Thiên và Hoàng lão nhưng trong lòng của họ thì không. Mỗi người đều có mỗi suy nghĩ riêng của mình.

Hoàng lão đã sống gần như cả đời của một người bình thường mà vẫn chưa gặp tiên lần nào. Nên đối với khái niệm về tiên lão vẫn rất là mơ hồ.

- Ta cũng không biết…? Hoàng lão bối rối đáp.

- Vậy quyển sách này từ đâu mà người có được ?

Hoàng lão hoài niệm kể lại:

Vào 40 năm trước, khi đang chạy giặc thì trên đường bắt gặp một người bị thương sắp chết. Ta giúp hắn giữ được chút hơi tàn, người nọ nhờ ta chăm sóc gia đình của hắn và đưa ta quyển sách này như việc trả ơn vì ta đã thay hắn chăm sóc gia đình.

- Chỉ cần mở được quyển sách này đạo hữu sẽ thành tiên. Nói xong câu đó hắn ta không trụ được nữa nên đã ra đi.

Hoàng lão quay trở lại hiện thực nói:

- Sau 30 năm ta tìm mọi cách để mở quyển sách ra nhưng không được. Ta lắng nghe mọi chuyện về tiên khắp mọi nên nhưng đều bặt vô âm tín. Quá mệt mỏi vì tin vào một điều quá mơ hồ nên ta đã vứt quyển sách tại đây.

- Nếu không, một quyển sách quý báu như thế này ta lại để ở đây cho ngươi đọc à ?

Hoàng lão cười nói.

Trần Thiên bối rối gãi đầu cười nói:

- Hoàng lão đã từ bỏ giấc mộng thành tiên thì cho con xin quyển sách để nghiên cứu. Biết đâu con may mắn lại mở được thì sao.

- Ngươi lấy về mà nghiên cứu, thân già của ta đã quá mệt mỏi rồi.

Tuy Hoàng lão nói vậy nhưng Trần Thiên vẫn nhìn ra được trong ánh mắt của Hoàng lão vẫn tràn đầy sự tiếc nuối và thất vọng.

- Khi con mở được chắc chắn con sẽ cho Hoàng lão xem nó đầu tiên.

Trần Thiên nói rồi tiếp tục nghiên cứu quyển sách quái lạ này.

Hoàng lão nhìn Trần Thiên tập trung nghiên cứu như vậy bèn lắc đầu nói:

- Ngươi đừng dồn hết tinh lực lên nó kẻo có ngày quay đầu lại thì thấy có rất nhiều thứ rời xa mình !

Nói rồi Hoàng lão cất bước đi chuẩn bị cơm trưa.

Nhìn bóng lưng Hoàng lão đã khuất, Trần Thiên thể dài.

- Với một người hiện đại đọc không biết bao nhiêu là tác phẩm tiên hiệp, lại còn chính bản thân được thử nghiệm cảm giác xuyên không thì bản thân mình có thể chắc chắn chín phần mười trong thế giới này có những người tu tiên !. Còn một phần còn lại không có tu tiên chỉ có thể là lão Thiên trêu đùa mình mà thôi.

Vậy nên quyển sách quái lạ này có thể là một kì ngộ mà lão Thiên cho mình để tiến bước lên con đường tu tiên. Mình phải chớp lấy cơ hội này để nó vuột mất thì mình vẫn chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Trần Thiên tự nhủ với bản thân xong rồi lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu quyển sách quái lạ.

Nghiên cứu tập trung đến mức quên cả giờ ăn trưa, đến khi Hoàng lão gọi ra ăn tối thì Trần Thiên mới tỉnh ngộ. Trên bàn ăn, Tiểu Hoàng và Trần Thiên ăn không ngừng nghỉ, xử lý xong bữa tối Trần Thiên ngâm mình vào trong thùng dược dịch đã được Hoàng lão chuẩn bị trước.

Hôm nay cũng không khác gì hôm qua là mấy, Trần Thiên vẫn rên la, nước mắt nước mũi chảy lênh láng. Và thế là một buổi tối lại tiếp tục trôi qua.

Hôm nay, Hoàng lão đi vào thôn để chữa bệnh nên trong nhà chỉ còn mỗi Trần Thiên cùng Tiêu Hoàng. Trần Thiên đi vào bếp kiếm đồ ăn nhưng chả thấy gì. Đi tới nhà kho thì nhìn thấy có hai cây cần câu, Trần Thiên nói với Tiểu Hoàng:

- Hay giờ ta với mày đi câu cá để cải thiện bữa ăn nhỉ ?

Đáp lại lời của Trần Thiên, Tiểu Hoàng sủa gâu gâu. Nhưng nhìn điệu bộ của Tiểu Hoàng có vẻ cu cậu thích lắm ( Tiểu Hoàng là giống đực nhé mọi người ).

Thế là Trần Thiên đi đào trùng, đào hơn chụt phút cũng đã đủ trùng để câu. Một người một chó ra bờ sông câu cá. Tiểu Hoàng nhảy xuống suối nghịch nước báo hại Trần Thiên ngồi câu gần một giờ mà chả con nào dám ăn.

- Mày mà không lên bờ, tý nữa ta câu có cá thì mày đừng hòng có phần ăn nhá.

Trần Thiên bực tức chửi Tiểu Hoàng.

Có vẻ cu cậu cũng nhận thấy vấn đề nên đã nhảy lên bờ và ngồi cạnh Trần Thiên

- Vậy có phải ngoan không ! Trần Thiên vuốt ve Tiểu Hoàng.

Thành công luôn đến với những người kiên nhẫn à nhầm cố gắng, Trần Thiên đã câu được hai con cá. Trần Thiên không biết nó là cá gì nhưng hai con đều to, Trần Thiên độ khoảng mỗi con tầm hơn 3kg.

Một con đem đi nướng được Trần Thiên cùng Tiểu Hoàng chén sạch. Một con để giành cho Hoàng lão về chế biến món ăn làm bữa trưa.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.