Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày đầu tiên được chữa bệnh

Tiểu thuyết gốc · 1043 chữ

Trời đã sáng nhưng Trần Thiên vẫn chưa thức dậy, chắc có lẽ do được ăn uống no nê, ngủ thoải mái, tinh thần buôn thả nên dẫn tới việc ngủ nướng không muốn thức dậy.Cho tới khi Tiểu Hoàng nhảy lên giường, liếm mặt hắn mới tỉnh dậy.

Hôm nay là ngày Trần Thiên được chữa bệnh cho nên hắn rất hồi hợp, trong lòng nghĩ:

- Không biết bệnh què của mình chữa có hết không, không biết có đau đớn gì không…?

Không biết bao nhiêu câu hỏi được in ra trong đầu của hắn.

Trần Thiên ăn tạm cái bánh bao mà Hoàng lão đở sẵn trên bàn sau đó đi đến phòng của Hoàng lão.

- Hoàng lão. Người có ở trong phòng không ?

- Cửa không khóa, vào đi.

Bước vào phòng của Hoàng lão ập vào mắt của Trần Thiên là một giá sách gồm rất nhiều sách. Trần Thiên cũng không có gì bất ngờ cho lắm, vì một người như Hoàng đại phu trong phòng lại trống trơn thì đó mới gọi là bất ngờ thật sự.

- Ngồi đi, đưa tay và chân cho ta xem.

Nghe Hoàng lão nói vậy, Trần Thiên tuân thủ không bằng tuân lệnh xoăn ông quần phải và tay áo lên cho Hoàng lão xem.

Hoàng lão đi tới bắt mạch tay rồi sau đó xem chân của Trần Thiên, sắc mặt ông nghiêm trọng nói:

- Ngươi bị nhiễm phong hàn quá lâu dẫn tới kinh mạch bị tắc nghẽn, cho nên dẫn đến mất cảm giác của chân, nếu không điều trị sớm ta e rằng tính mạng của ngươi sẽ không được đảm bảo. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã ra tay ắc khỏi, bảo đảm trong vòng một tháng ngươi sẽ khỏi bệnh .

- Bây giơ ta đi chuẩn bị thuốc, người làm gì thì làm đi.

Trần Thiên nghe thế hoảng hồn nhưng rồi cũng bình tĩnh lại nói:

- Con có thể đọc sách của người được không ?

- Được, nhưng đừng phá hư sách của ta là được.

Nói rồi Hoàng lão cất bước đi chuẩn bị dược liệu.

Trần Thiên dạo quanh giá sách không biết nên chọn cuốn nào để đọc trước thì chợt có một cuốn sách hấp dẫn sự chú ý của hắn. Cuốn sách này khác hẳn các cuốn còn lại, nó to hơn rất nhiều so với một quyển sách bình thường, cũ kĩ hơn, đặc biết nó toát ra một loại âm u làm cho người ta ớn lạnh. Thế là Trần Thiên cầm quyển sách này lên để đọc nhưng cho dù hắn ta làm bất cứ cách gì cũng không mở được. Trần Thiên thắc mắc:

- Quái nhỉ, sao lại không mở được, chẳng lẽ quyển sách này bị quỷ ám. Thôi để tý nữa hỏi Hoàng lão vậy.

Trần Thiên cầm đại một quyển sách gần đó lên rồi đọ một cách chăm chú.

Thời gian cứ thế trôi, mới đây đã hai canh giờ trôi qua, Trần Thiên vẫn chăm chú đọc cho đến khi bụng đánh trống hắn mới buôn sách xuông.

- Đúng là đọc sách làm cho người ta trở nên cao thượng, cao thượng đến mức không cần ăn, không cần uống.

Trần Thiên cảm thán, rồi lếch cái thân xác phàm tục này vô nhà bếp kiếm đồ ăn.

Có lẽ Hoàng lão đi chưa về nên nhà bếp trống trơn, may thay trên bàn vẫn còn hai cái bánh bao. Cho Tiểu Hoàng một cái, một người một chó vừa ăn vừa vui đùa.

Sau khi chơi với Tiểu Hoàng chán chê, Trần Thiên tiếp tục đọc sách.

Vừa học hết một cuốn tính lấy cuốn khác đọc tiếp thì nghe Hoàng lão gọi. Thì ra Hoàng lão đã chuẩn bị xong hết thảo các loại thảo dược để chữa bệnh.

Ăn cơm tối xong, Trần Thiên bắt đầu ngâm mình vào dòng nước thuốc được Hoàng lão chuẩn bị trước đó. Ngày nào cũng phải ngâm một buổi tối năm canh giờ .

Vì là lần đầu tiên nên Trần Thiên không có kinh nghiệm gì hết cứ thế nhảy vào.

Điều đầu tiên Trần Thiên cảm thấy:

- Nóng ! Cảm giác như đang ngâm nước sôi vậy.

Sau một thời gian, thuốc bắt đầu ngấm vào da Trần Thiên, cảm giác nóng giảm bớt nhưng cơn đau bắt đầu ập đến.

- AAAAAAAAAAAAAAAA

Trần Thiên chỉ thét lên rồi ngất đi. Nhưng chỉ sau vài phút Trần Thiên tỉnh dậy vì cơn đau hành hạ.Trần Thiên muốn lao ra khỏi thùng nước thuốc.

Hoàng lão ở bên ngoài thấy bèn cảng Trần Thiện lại:

- Thuốc bắt đầu phát tác dụng rồi, ngươi phải cố gắng chịu đựng nếu không thì tất cả chỉ uổng phí. Giờ ngươi nhảy ra thì không có cách nào để cứu mạng của ngươi nữa đâu.

Trần Thiên nghe thế chỉ biết cắn chặt hàm răng để chịu đựng nỗi đau thẩm thấu qua da đi vào trong kinh mạch.

- AAAAAAAAAAAA

- AAAAAAAAAAAAAA ĐAU QUÁaaaaaaaaa

Kêu trời thì trời không thấu, kêu đất thì đất chẳng linh Trần Thiên không cắn chặt răng được nữa chỉ bíết la hét, nước mắt nước mũi chảy ra tung tóe.

Hoàng lão nhìn những hành động của Trần Thiên vuốt râu hài lòng

- Tuy nước mắt nước mũi chảy ra tung tóe rên la nhưng vẫn kiên trì được trong nước thuốc chứng tỏa ý chí và sức chịu đựng của đứa nhỏ này rất là cao.

Vào canh giờ thứ 3 nước thuốc đã được Trần Thiên hấp thụ được phân nửa cho nên cảm giác đau rát cũng giảm bớt. Có vẻ như Trần Thiên la hét nãy giờ đã mệt nên bây giờ đã ngủ thiếp đi trong thùng nước thuốc.

Sáng hôm sau, Trần Thiên tỉnh dậy nhưng xung quanh toàn là nước thuốc đen

- Xung quanh anh toàn là nước, êy

- Cơ thể anh đang bị ướt, êy

- Mênh mông anh toàn là nước, êy

- Êm ái như chưa từng trước đây. Êy

Đó những giai điệu và lời bài hát Hai triệu năm của Đen Vâu đang hiện lên trong tâm trí của Trần Thiên.

- Sao mà nó hợp hoàn cảnh đến thế.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.