Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiều Linh trốn chạy 1

Tiểu thuyết gốc · 1582 chữ

Chương 26: Kiều Linh trốn chạy 1

Biết tên nhóc này nghĩ gì trong đầu, con quỷ nhếch môi nói:

- Vì ngươi yếu. Nếu ngươi mạnh, ngươi sẽ thấy được toàn bộ mọi chuyển động của ta.

Nghe vậy, Trần Thiên không biết trả lời như thế nào cho hợp lý.

- Đúng như những gì con quỷ này nói. Mình yếu thật.

Cúi đầu nhìn vào mười ngón tay chỉ còn mỗi xương trắng hếu, hắn nắm chặt lòng bàn tay lại, thì thào:

- Đúng! Có lẽ hiện tại ta yếu. Nhưng ta tin chắc rằng trong tương lai, bản thân ta sẽ mạnh hơn so với thời điểm hiện tại.

Con quỷ đưa tay lên xoa xoa lấy cái trán khi nghe hắn nói thế, nó làm ra vẻ mặt cười nhạo đáp:

- Tiểu bối! Ngươi nói chuyện thật ngu dốt. Ta thật muốn ký vào đầu của ngươi một cái cho bỏ ghét.

Nhìn Trần Thiên, nó nói tiếp:

- Hừ! Kẻ được chọn để giải thoát cho ta thì làm sao có thế dậm chân tại chỗ được.

- Điều quan trọng là, tốc độ tinh tiến tu vi của ngươi như thế nào?

Thanh âm của con quỷ bỗng ngưng lại, nó dường như nghĩ gì đó, sau đó ôm bụng cười sặc sụa, nói:

- Giống như trong thời điểm hiện tại, ngươi làm gì có đủ thực lực cứu lấy cô công chúa bé bỏng kia?

- Nhưng có lẽ sau một vài năm nữa, ngươi lại có thể làm được điều đó. Ngươi hiểu ý ta nói chứ …Hahaah!

Trần Thiên hiểu ý mà con quỷ này đã nói chứ. Vì thế hắn mới im lặng nãy giờ mặc cho nó cười nhạo.

Đột nhiên, hắn nhớ ra một điều. Ngay lập tức, hắn bật thốt lên:

- Ta hiểu ý của ngươi nói rồi. Nhưng ta có một thắc mắc. Lúc ta tiến vào trong không gian này, vậy thì cơ thể của ta ở ngoài đời thật sẽ như thế nào?

Nghe câu hỏi này, con quỷ mỉm cười, từ tốn đáp:

- Chết rồi!

Thanh âm của con quỷ vừa dứt, Trần Thiên giật mình, liền đưa hai tay tới bóp lấy đôi vai của nó và hét to:

- Ngươi nói cái gì?

Nhìn hai tay của tên này đang giữ chặt lấy hai vai của mình, con quỷ thu hồi nụ cười lại, đưa một ngón tay ra trước mặt của hắn và búng một cái.

Ngay khi cái búng xảy ra, lớp hào quang màu vàng lại xuất hiện xung quanh người của Trần Thiên.

Hắn còn đang há hốc mồm vì bản thân có thế cử động được thì bị ánh sáng màu vàng thu hút.

Sau đó, nó lóe sáng lên một cái làm cho cả hai cơ thế bắn ra xa 100 mét.

Con quỷ là người hồi phục trước tiên, nó ngừng lại và bay lơ lửng giữa không trung.

Phủi phủi hai bên vai, nó nhìn Trần Thiên vẫn còn đang lăn lộn ở dưới kia, lạnh lùng nói:

- Ta chạm vào ngươi thì được. Nhưng ngươi không thể chạm vào ta.

Khi Trần Thiên tỉnh lại, vô số tia nắng ban mai ngay lập tức ập vào mắt của hắn.

Tiếng “đùng ~đùng” liền vang vào tai keo theo đó là vô số cơn đau nhức nhanh chóng lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể.

Cảm nhận tất cả điều này, ba hồn bảy vía của hắn cũng nhập lại vào xác.

Thấy bản thân đã quay trở lại thế giới thực tại, Trần Thiên bèng thở phào một cái nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn cúi đầu nhìn vào ngực trái, miệng thì thào:

- Con quỷ này rốt cuộc là thứ gì? À đúng rồi. Nó nói nó bị Tổ Tiên của mình hại. Nhưng sao nó lại bị phong ấn ở trong trái tim của mình?

Dẹp bỏ nghi hoặc sang một bên, khóe môi của Trần Thiên xuất hiện nụ cười lạnh, tay phải đưa lên trước ngực trái và đấm một “bụp”, nói:

- Hừ! Ta biết ngươi ở bên trong đang quan sát ta. Có giỏi, ngươi đưa ta vào lại, ta với ngươi đối chất.

Thanh âm của hắn vừa dứt, bỗng nhiên trời đất quay cuồng.

- Ực ~ ực!

- Con…ực…chét tiệc…ực…

Sau khi uống năm sáu ngụm nước, Trần Thiên mới bừng tỉnh và bơi vào bờ.

Đứng trên bờ, hắn thầm rùng mình khi nhìn lại vào cái thác nước đang chảy “đùng ~ đùng” đó.

Nhìn lại tay chân và toàn bộ cơ thế một lượt, hắn lắc đầu, nhíu mày nghĩ thầm:

- Mình lại dưỡng thương tiếp ư? Không được! Nó tốn quá nhiều thời gian. Mình phải mau chóng mạnh lên.

Như nhớ ra gì đó, hắn nhìn về phía chân trời phương Bắc, thì thào:

- Đã một tháng trôi qua, không biết Kiều Linh đã gặp được Tiên Nhân chưa?

Vài ngày trước, Vương Kiều Linh đã đi tới chân núi Thanh Hoa.

Đây là một dãy núi rất cao. Xung quanh thường bị các đám mây trắng bao phủ, nên nếu dùng mắt thường, người dân chả thế nào thấy đỉnh của nó.

Không biết phạm vi tác dụng của Thanh Hoa Bội từ đâu đến đâu, vì thế Kiều Linh quyết định phải leo lên tới đỉnh núi thì mới bóp vỡ tấm ngọc bội này.

Bởi vì di chuyển trong rừng vào ban đêm là một việc hết sức nguy hiểm. Nên sau một ngày leo trèo cực kỳ tốn sức, nàng đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên, hai mắt đang nhắm nghiền bỗng mở ra.

Lập tức, nàng nhảy từ trên cây xuống, rút kiếm ra khỏi vỏ và hét to:

- Các hạ đã đến thì cần gì dấu đầu lộ đuôi.

Thanh âm của nàng vừa dứt, sau lưng gốc cây bàng chợt hiện một bóng người.

Nhìn chằm chằm vào bóng người đó, sắc mặt của Kiều Linh căng thẳng đến lạ thường.

Chĩa mũi kiếm vào hắn ta, nàng lạnh lùng nói:

- Các hạ là ai? Vì sao đêm hôm khuya khắc lại núp trong bóng tối nhìn ta?

Người đàn ông trung niên chầm chậm đi đến và nói:

- Ta là Từ Nha Sĩ.

- Công chúa Kiều Linh! Chúng ta về thôi. Thái tử Yết Hàn đợi ngươi đã lâu.

Vừa nghe tới tên của đối phương, Kiều Linh giật mình thốt lên:

- Ngươi là Hùng Cơ Võ Tôn.

Biết rằng đại sự không ổn, nàng liền lập tức xoay người bỏ trốn.

Tuy nhiên tốc độ của nàng làm sao có thể bằng với người cao hơn nàng hai cảnh giới.

Vì thế khi Kiều Linh vừa mới chạy được có 10 mét, Nha Sĩ đã xuất hiện trước mặt và chặn lối đi của nàng.

- Công chúa! Mong ngươi đừng ép ta phải ra tay.

Không quan tâm lời của hắn, Kiều Linh bặm chặt lấy môi dưới chạy về một hướng khác.

- Mộc Yên Bộ!

Thân hình của nàng lóe lên một cái, sau đó nhảy qua nhảy lại trên các táng cây.

Vì đang mặc áo choàng màu đen, nên chẳng mấy chốc, thân ảnh của nàng biến mất tung mất dạng trong đêm tối.

Khẽ nhếch môi, Từ Nha Sĩ hô:

- Đại Địa Chấn!

Tại vị trí đan điền của Nha Sĩ, một nguồn Võ Lực có màu nâu vàng bỗng sáng rực lên. Thông qua các kinh mạch, nó từ đan điền nhanh chóng chạy tới hai chân của ông ta.

Ngay sau đó, ông nhanh như chớp đuổi theo hướng di chuyển Kiều Linh.

- Rầm rầm rầm..

Theo mỗi bước di chuyển của ông, đất đá xung quanh chấn động, còn cây cối xung quanh thì đổ gãy.

Mặc dù bản thân đã chạy được một đoạn xa, nhưng những nét căng thẳng trên gương mặt của Kiều Linh chưa bao giờ suy giảm.

Cảm nhận được tiếng động ở phía sau, nàng cắn chặt môi dưới của mình đến mức chảy máu và dùng hết sức lực nhảy đi.

Nhưng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Từ Nha Sĩ đã bắt kịp nàng. Dưới tác động của Đại Địa Chấn, cái cây mà nàng vừa nhảy tới đột nhiên đổ gãy.

Không có vật làm bước đệm, thân ảnh của Kiều Linh theo đó cũng ngã xuống đất.

Tuy nhiên nàng gặp nguy mà không hoảng.

Ngay khi thân thế còn cách 2 mét nữa là chạm đất, Kiều Linh liền đâm kiếm xuống bên dưới.

Sau đó lợi dụng lực quán tính, nàng nhúng người xuống một góc 45 độ. Điều này làm cho thanh kiếm cong lại giống như một cái cung.

Nhận ra ý định của nàng, Từ Nha Sĩ giống như một con gấu liền nhanh như chớp lao đến và đấm một phát vào lưỡi kiếm.

- Tách!

Không thể chịu được lực lượng một đấm này, thanh kiếm lập tức gãy làm bốn.

Kiếm gãy, Kiều Linh không còn vật giữ liền ngã nhào xuống mặt đất.

- Phịch!

Mặc dù cú đấm vừa rồi của Nha Sĩ không nhắm trực tiếp vào nàng. Nhưng từ thanh kiếm, nó vẫn gây cho nàng một mức tổn thương nhất định.

Kết hợp với cú ngã ngược, nội tạng của Kiều Linh bị chấn động nhẹ. Không thể cầm cự được cảm giác khó chịu nơi lồng ngực, nàng lập tức phun một ngụm máu ra bên ngoài.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.