Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không khuất phục 2

Tiểu thuyết gốc · 1582 chữ

Chương 25: Không khuất phục 2

Nếu có người ở dưới nước nhìn vào năm ngón tay và mười ngón chân ấy, thì chắc họ phải sợ hãi và thán phục trước độ lì lợm của Trần Thiên.

Lúc này, đầu của những ngón tay và ngón chân đang bám vào trên đá ấy chỉ còn mỗi xương trắng xóa.

Không còn móng tay, không còn móng chân, không còn da, không còn thịt. Chỉ có máu là không ngừng tươm ra.

Mặc dù trên mặt nhăn nhó tỏ vẻ cực kỳ đau đớn, nhưng Trần Thiên vẫn không hề kêu than bất kỳ một tiếng nào.

Đau đớn? Rát?

Đúng vậy, hắn đau lắm chứ. Nhưng nếu so với hôm nuốt Thiên Nhiên Dịch, thì những cơn đau này chỉ là muỗi đốt inox.

Dẹp cảm giác này sang một bên, trong lòng hắn lại hô:

- Lên!

Lập tức, cánh tay trái liền đập mạnh và bám chặt lấy vách đá.

- Lên!

- Lên!

Cứ theo mỗi tiếng hô, hắn lại một bước lên bên trên.

Đầu của hắn đã bị nước đánh vào tới mức đơ luôn rồi, hai lỗ tai thì ù ù dường như hai màng nhĩ đã bị thủng, còn tóc đen bên trên thì đã bị dòng nước này cuốn trôi đi.

- Lên!

- Lên!

Lúc này, Trần Thiên đã bỏ mặc tất cả mọi thứ và chỉ tập trung duy nhất vào việc này.

Cho dù cổ của hắn gãy đi, tất cả các ngón tay tay ngón chân của hắn chỉ còn xương trắng, thì hắn cũng không quan tâm.

- Mày phải lên được trên đó. Thiên à.

- Mày nhất định phải làm được. Nhất định phải làm được.

Theo từng giây, từng phút trôi qua, cả người của Trần Thiên cũng lết lên tới tảng đá nằm ngang dưới chân thác.

Mặc dù vậy, nhưng lúc sắc mặt của hắn không hề hiện một tia vui vẻ nào. Bởi vì hắn biết thứ mà bản thân vừa ăn chỉ mới là món khai vị.

Bây giờ, bữa tiệc chính đã tới. Nhưng bụng của hắn vẫn còn rất no.

Nằm im tại đó và mặc cho lượng lớn nước đổ như bắn vào người, hai mắt của Trần Thiên mờ đặc, mieng thì lảm nhảm:

- Mình phải chịu đựng. Mình nhất định phải chịu đựng.

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, cả không gian tối tăm bỗng chốc chuyển thành trắng xóa.

Chứng kiến điều kỳ lạ này, Trần Thiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Bất chợt, đồng tử hắn co lại, còn cơ thế thì run rẩy.

Tiếng nước chảy “đùng đùng” vẫn vang lên bên tai, còn cơn đau rát thì vẫn liên tục hành hạ cơ thế hắn.

Cảm nhận tất cả điều này, Trần Thiên hoảng sợ, nghĩ thầm:

- Đây ruốt cuộc là mơ hay thật? Nếu là mơ, thì sao lại chân thật đến thế? Nếu là thật, thì con quỷ này từ đâu mà ra?

Thấy thân ảnh có mái tóc trắng dài ngang lưng ấy đang từ từ xoay người lại, hắn lập tức đứng bật dậy và bỏ chạy.

Nhưng dù bản thân có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, cả cơ thể của hắn vẫn bất động ngay tại vị trí đó. Dường như, cỗ thân thể này không còn dưới quyền kiểm soát của hắn.

Nhìn cả cơ thế thì nhuộm máu, còn mười ngón tay và mười ngón chân của mình chỉ còn xương trắng hếu, Trần Thiên nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn cực độ.

- Không! Không! Mình chưa muốn chết. Mình chưa muốn chết.

Khi hắn ngẩng đầu lên lại thì viễn cảnh tương tự như lần trước xảy ra, một gương mặt không còn nguyên vẹn và máu thịt be bét giáp với mặt hắn.

Tuy rằng hắn đã chứng kiến qua một lần, nhưng khi thấy lại gương mặt này, nó vẫn dọa cho bản thân tháo mồ hôi hột và run rẩy một cách dữ dội.

Thấy Trần Thiên nhìn, cái lưỡi đỏ như máu của con quỷ lại lè ra. Có điều lần này nó không liếm mặt của hắn nữa.

Giọng nói u ám như từ mười tám tầng địa ngục vang lên:

- Yahallo! Chúng ta lại gặp mặt.

Cố gắng che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, Trần Thiên nuốt nước bọt cái “ực”, thanh âm run rẩy và ngập ngừng vang lên:

- Ngươi… ngươi là ai?

Lời vừa dứt, năm ngón tay thon gọn như ngòi bút và sở hữu móng tay màu đỏ sắc nhọn như lưỡi lam khẽ đưa lên chạm vào mặt.

Tiếp đó, cái miệng đỏ há hốc để lộ bốn cái răng nanh lóe sáng, lưỡi đỏ lòe ra liếm xung quanh vùng cổ của hắn, giọng nói âm u vang lên:

- Tiểu bối! Ngươi thật mất lịch sự. Ta chào ngươi, nhưng ngươi lại không thèm trả lời, giờ lại còn hỏi ngược ta.

- Ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi.

Nói tới đây, con quỷ bỗng bật cười và vuốt ve khuôn mặt tái mét của hắn, nói:

- Hihihi! Thôi quên đi.

- Ta là ai? Lần trước ta đã nói rồi, ta là ác ma đến từ Thiên Đường.

- Tiểu bối! Trí nhớ của ngươi thật kém.

Hai hàng lông mày của Trần Thiên thoáng nhíu lại, từng nếp nhăn trên trán xuất hiện, trong lòng bình tĩnh hơn, nghĩ:

- Xem ra tất cả điều này là thật. Viễn cảnh hôm trước cũng không phải là mơ.

Dường như đọc được ý nghĩ của hắn, khóe môi của con quỷ khẽ nhếch lên, nói:

- Đây là thật. Thế giới này cũng là thật. Tất cả những chuyện xảy ra trong này cũng là thật..

Nghe vậy, hắn hít một ngụm khí lạnh, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng thoáng vơi đi đôi chút.

Bởi vì Trần Thiên chưa thấy con quỷ, hay con ma nào muốn ăn thịt hắn lại ngồi trò chuyện như thế này cả.

Nhìn vào gương mặt không còn nhân hình của nó, hắn phản biện:

- Vậy vì sao lần trước, ngươi cắn ta mà ta chưa chết?

Lời của hắn vừa dứt, cái đầu của con quỷ nhướng tới, còn mồm của nó thì há hốc to.

- Phụppp!

Ngay khi nó cắn vào cổ của Trần Thiên, xung quanh cơ thế của hắn liền lập tức xuất hiện một lớp hào quang màu vàng.

Lớp hào quang này bừng sáng lên một cái, con quỷ đang áp sát người của hắn bỗng giật bắn ra xa 100 mét.

Khoảng vài giây sau, lớp hào quang biến mất.

Ngay khi nó biến mất, dưới mắt thường của Trần Thiên, thân hình của con quỷ bỗng lóe lên một cái và lập tức hiện ra trước mặt hắn.

Giọng âm u vang lên:

- Như ngươi đã thấy.

Chứng kiến tất cả mọi chuyện, biết rằng bản thân đã an toàn, cảm giác sợ hãi trong lòng của hắn cũng hoàn toàn tan biến.

Thở phào một cái nhẹ nhõm, cơ mặt của hắn giãn ra.

Mắt liếc nhìn khung cảnh trắng xóa xung quanh, Trần Thiên hỏi:

- Vậy đây là nơi nào?

- Đây là không gian trong trái tim của ngươi.

Vừa nghe con quỷ nói nơi này là trong tim của mình, hắn bật thốt lên:

- Cái gì? Ngươi đang đùa?

Thấy hắn ngạc nhiên đến mức trừng lớn hai mắt, con quỷ bật cười “khanh khách” và đáp:

- Không, ta không đùa! Tin hay không thì tùy ngươi.

Sau vài giây lắng đọng, Trần Thiên bỗng nhớ tình tiết trong mấy bộ tiểu thuyết cũng có tình cảnh tương tự như này.

Quay sang nhìn chằm chằm vào con quỷ tóc trắng kia, hắn nhíu mày nói:

- A hèm! Cứ cho đây là không gian trong tim của ta đi.

- Vậy sao ngươi lại ở trong tim của ta? Ngươi muốn cái gì?

Nghe vậy, con quỷ này liền thu hồi nụ cười. Nghiêm túc nhìn hắn, nó lượn lờ xung quanh và nghiến răng đáp lại:

- Vì sao ta lại ở đây ư? Vì sao ư? Hỏi tổ tông họ Trần nhà ngươi đấy.

Nói tới đây, cả cơ thế của con quỷ tức đến mức giật lên giật xuống, mười móc vuốt sắc nhọn đột nhiên dài ra và bấu chặt lấy không gian trắng xóa ấy.

Không thể chịu nổi nỗi uất ức, thanh âm căm hờn giận cả thế giới vang to:

- Trần Chiến Thiên chết tiệc! Đừng để ta phát hiện kiếp sau của ngươi. Nếu không, ta dù có hồn phi phách tán cũng phải ăn thịt, uống máu và luyện hóa linh hồn của ngươi.

Nhìn con quỷ đang xúc động, Trần Thiên cũng không dám vọng động chen vào.

Nhớ lại lời của nó nói, hắn suy ngẫm:

- Chẳng le tổ tiên đã nhốt con quỷ này vào trong tim của mình?

Suy nghĩ này vừa được nảy sinh thì ngay lập tức, gương mặt nhầy nhụa máu thịt be bét lại xuất hiện trước mặt hắn.

Lúc này, mặt của cả hai chỉ gần trong gan tất.

Chứng kiến đôi mắt đen sẫm không có con ngươi ấy lại nhìn chằm vào hai mắt của bản thân, Trần Thiên rất muốn vươn tay lên cho nó một đấm vì cái tội suốt ngày hù dọa trái tim bé nhỏ này.

- Ực!

- Sao nó cứ thích hù mình thế nhỉ?

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.