Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 1188 chữ

Cái đói đang hành hạ Trần Thiên, hắn ta muốn ngủ đi để quên cảm giác đói nhưng không cách nào ngủ được. Thôi thì ra con sông uống tạm miếng nước cho đỡ đói, Trần Thiên lếch từng bước từng bước ra bờ sông, hớp ngụm nước đầu tiên ta nói nó phê, như cái chết sắp thì có một thiên thần dang đôi tay ra cứu vớt tính mạng của mình.

Trần Thiên rửa đi những lớp bùn đất dính trên mặt thì chợt thấy khuôn mặt của mình hiển hiện trên mặt nước phẳng lặng đầy yên bình ấy. Trần Thiên bật khóc không phải vì khuôn mặt ấy quá ư là đẹp trai, cũng không phải có tật hay cái bớp gì trên mặt, mà là vì một khuôn mặt đen không đẹp cũng không xấu có đầy đủ mắt mũi miệng và điều đặc biệt nó tương tự như khuôn mặt của Trần Thiên ở thế giới hiện tại đến bảy, tám phần.

Khi đi đến thế giới này, không một người thân thích, cũng không có đem bất cứ thứ gì từ thế giới hiện đại nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này, khuôn mặt quen thuộc đã theo mình từ lúc mới sinh ra cho đến khi lớn lên thì thử hỏi xem làm cách nào để không bật khóc ?

Và thế là Trần Thiên lao mình vào dòng nước. Hãy để dòng nước cọ rửa linh hồn này, cọ rửa thể xác này để quên hết thảy những chuyện xảy ra ở thế giới hiện đại và tập trung sống ở thế giới này. Một thế giới đầy mới lạ đối với một người xuyên không như Trần Thiên.

Bầu trời đêm của Thiên Vũ thật là đẹp, không có bất kỳ ánh đèn công nghiệp nào, tất cả ánh sáng đến từ ánh trăng và những ngôi sao trên bầu trời xa sôi kia tạo nên một không gian vốn đã yên bình lại càng càng yên bình, thơ mộng hơn.

Ngắm sao trên trời Trần Thiên chợp mắt lúc nào cũng không hay. Khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, lại phải bôi bùn đất lên mặt để đi ăn xin. Trần Thiên lại lếch từng bước vô chợ để tìm kiếm một cái gì đó lót bụng, hắn ta đói lắm rồi. Khi vô chợ cảnh người buôn bán tấp nập, Trần Thiên cầu xin người đi qua đi lại nhưng vẫn không một ai quan tâm đến hắn cả.

Trần Thiên cũng không trách họ vô tình vì khi họ cho hắn ăn một miếng họ sẽ mất một miếng, đôi khi một miếng đó là họ đã cố gắng đi vay mượn của người khác để có. Thầm trách bản thân mình thật là vô dụng, trong lúc bản thân đang tự trách thì có một cái bái bánh bao bay thẳng vào mặt của hắn. Trần Thiên choáng art cool đứng hình mất 5 giây, tới khi hắn tỉnh thì thấy một con chó lao tới và táp bánh bao đi. Không kịp suy nghĩ bèn đưa tay giật cái bánh bao trong miệng con chó, cuộc vật lộn giữa người và chó bắt đầu chỉ vì tranh giành một cái bánh bao. Và kết quả là bánh bao tuy hơi nát nhưng về được tay Trần Thiên, hắn vội ăn nấy ăn để. Con cho vẫn chưa đi mà đứng nhìn Trần Thiên ăn, nước dãi của nó chảy xuống đất, ánh mắt của nó rất là rươm rướm nước vì nó cũng ở đói vài ngày rồi. Trần Thiên nhanh chóng giải quyết hai phần ba của cái bánh bao nhưng nhìn thấy ánh mắt con chó như vậy xong rồi lại liên tưởng đến bản thân rồi chợt nhận ra mình chả khác gì nó cả, Trần Thiên đưa phần còn lại của bánh bao cho con chó ăn. Nhìn con chó ăn mà lòng Trần Thiên cảm thấy vui vì một cái bánh bao mà có thể cứu được 2 mạng, một mạng người và một mạng chó.

Cứ nghĩ con chó chén hết phần bánh bao còn lại rồi sẽ chạy đi nhưng không, con chó không chạy đi mà lại đi theo Trần Thiên.

- Không biết mày đi theo để trả thù về việc ta giành thức ăn của mày, làm gánh nặng thức ăn cho ta thêm hay là cảm thấy ta là thiên thần vì đã cho ngươi thức ăn giúp ngươi tìm đường sống trong chỗ chết và giờ ngươi cảm thấy đi theo ta sẽ có thức ăn cho ngươi ? Trần Thiên nhìn chú chó và nói.

- Gâu gâu

Giờ đây Trần Thiên mới nhìn kĩ chú chó mới phát hiện nó cũng cute đó chứ, tuy hơi ốm nhưng với bộ lông trên màu vàng, bên dưới màu trắng và hình dáng khá giống với loài chó shiba ở thế giới hiện đại. Nhìn mặt của nó hắn cảm thấy rất vui vẻ và thân thiết một cách kì lạ.

- Mày đi theo ta thì ngươi phải nghe lời ta hiểu không ? Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hoàng. Trần Thiên chỉ vào Tiểu Hoàng và nói.

- Gâu gâu.

Đây là những lời Tiểu Hoàng đáp lại, Trần Thiên tuy không hiểu gì nhưng nhìn Tiểu Hoàng vẫy đuôi và nhảy vui đùa thì hắn ta biết là Tiểu Hoàng rất vui vì cái tên này.

Nhờ có Tiểu Hoàng nên việc ăn xin của một tuần sau có khởi sắc hơn do những người yêu thích chó cho nó thức ăn và Trần Thiên được hưởng ké.

Lúc này Trần Thiên mới nghĩ đến sinh mạng của mình còn thua cả một con chó haizz. Trời tối, một người một chó ôm nhau ngắm sao trên bầu trời.

- Đã một tuần trôi qua rồi, mình đã sống ở đại lục Thiên Vũ một tuần rồi. Ủa rồi hệ thống của nhân vật chính đâu, những kì ngộ của nhân vật chính đâu ? Chả phải mấy bộ tiểu thuyết ở thế giới hiện đại hay viết main xuyên không sẽ có hào quang nhân vật chính hay sao ? Rồi có nhân vật chính nào xuyên không mà thảm như mình không… chân thì què, nghề nghiệp ăn xin, không một người thân thích, rồi cũng không có hệ thống hay cái kỳ ngộ gì cả. Một cuộc sống không thể nào bình phàm hơn của một tên ăn mày chính hiệu.

- Ông trời ơi, ông trêu đùa tôi đấy à. Tai sao ông cho tui xuyên không về một thế giới như thế này, mà cũng không cho tui hào quang của nhân vật chính. Sống một cuộc đời như thế này chả thà ông để tui chết đi cho rồi ! Trần Thiên ngửa mặt lên trời hét to.

Hét thì hét vậy thôi Trần Thiên vẫn còn sợ chết lắm, may là ông trời không có nghe lời hắn xong gián xuống một tia lôi điện. Và thế một đêm lại trôi qua.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.