Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi nguyên

Tiểu thuyết gốc · 1340 chữ

13 chương đầu là những chương đầu tiên mà ta khai bút. Nên ta sẽ giữ đó để làm kỷ niệm. AE nên bắt đầu đọc từ chương 14 nhé!

.....

Tây Sơn, ngày Valentine 14 tháng 2, Reng Reng…Một tràng chuông báo hiệu đã đến giờ tan học, Trần Thiên đã rời khỏi lớp học trên tay cầm đóa hoa hồng nhanh chóng đi đến gốc cây Phượng bên góc trái của trường nơi mà đã hẹn trước với crush.

Đợi 5 phút thì crush đến nhưng ko phải đến một mình mà là nguyên lớp của cô ấy. Mặt đối mặt với crush, tâm trạng của Trần Thiên lúc này rất là hồi hợp, bồn chồn. Một khoảng im lặng đến từ hai người thậm chí họ có thể nghe cả tiếng tim đang đập từng nhịp.

- Mình thích cậu từ lâu rồi, cậu làm người yêu mình nhé. Trần Thiên mở lời trước và đưa đóa hoa trước mặt crush.

Một tiếng Ồ ồ ooooo rất to vang lên đó là tiếng những người xung quanh.

- HaHa, người như cậu mà đòi làm người yêu mình cơ à ? Crush đáp.

- Mình ??? Trần Thiên mặt hơi đen lại nói.

- Người thì phèn, mặt thì xấu, nhà thì nghèo. Cậu lấy cái gì để xứng đáng với một người xinh đẹp nổi tiếng như tôi ? Crush nói to như muốn hét vào mặt vào của Trần Thiên.

- Không đồng ý thì thôi. Dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ cậu có cần quá đáng thế ko? Trần Thiên tức giận nói.

- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt Thiên Nga. Crush cười khinh bỉ nói.

Bọn xung quanh hét lên: đúng rồi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, xem lại bản thân của mày đi thằng quê mùa.

- 30 năm hà đông, 30 năm hà tây, đời người không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu! Trần Thiên chỉ tay thẳng mặt crush và những người xung quanh rồi cầm đóa hoa vứt vào sọt rác và sau đó chạy đi.

Trần Thiên vừa chạy vừa suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra và đó cũng là lúc giọt lệ của Trần Thiên lăn dài trên khóe mi. Thật không ngờ người mà yêu thầm trong 6 năm, người mà mình xem như là thiên thần lại đối xử với mình như vậy. Và thế Trần Thiên gọi đám bạn thân của mình đi nhậu.

Trần Thiên muốn uống thật nhiều để quên đi hết thảy mọi thứ nhưng càng uống lại càng tỉnh, càng tỉnh lại càng sầu vị số phận của mình.

Trần Thiên nghĩ: Cổ nhân nói quả nhiên không sai, nhất túy quên sầu, mà sao uống ngàn chén một sầu cũng không vơi

Càng sầu lại càng uống, càng uống lại càng tỉnh, một vòng lẩn quẩn lặp đi lặp lại. Trần Thiên mất ý thức lúc nào cũng không hay và thế là hắn gục.

Đại lục Thiên Vũ, trong một tòa thành thị, một người thét lên thu hút chú ý của những người xung quanh nhưng sau khi nhìn thấy đó là một tên ăn mày thì họ chỉ chửi thằng điên và tiếp tục làm công việc của họ.

Vâng, tên ăn mày đó chính là nhân vật chính của chúng ta Trần Thiên. Trần Thiên đã xuyên không rồi. Thanh niên chết vì uống quá nhiều rượu dẫn đến ngộ độc rượu.

Khi mở mắt ra, điều đầu tiên Trần Thiên nhìn thấy đó chính là rất nhiều người đi qua đi lại. Điều đó không làm cho Trần Thiên ngạc nhiên, mà hắn ta ngạc nhiên vì những người xung quanh hắn đang mặc những trang phục của thời phong kiến, cổ trang.

- Trần Thiên nghĩ: Nhớ hôm qua mình nhậu ở quán nhậu mà ta, sao giờ lại ở nơi đang quay phim cổ trang thế thế này.

Sau một hồi nhìn và suy nghĩ thì Trần Thiên chợt cảm thấy có mùi thui thúi ập tới mũi. Và Trần Thiên lần theo mùi đó thì phát hiện nó bốc ra từ bản thân của mình. Sau khi nhìn thấy bản thân đang mặc một bộ quần áo, à ừ không biết có nên gọi là bộ quần áo nữa không vì nó rách te tét hết rồi chỉ còn che những chỗ cần che mà thôi. Tóc tai thì dài bết nhìn rất là bẩn thiểu.

Chợt một cơn đau đầu ập đến làm cho Trần Thiên bất tỉnh, trong cơn lân lân Trần Thiên nhận thấy như có một ký ức mới dung hòa cũng ký ức của mình. Khi tỉnh dậy, một đống ký ức ồ ạc tiến vào não hãi của Trần Thiên.

Trần Thiên cảm thán: Mình xuyên không thật rồi, thật không ngờ những chuyện xuyên không như thế này chỉ có trên các loại truyện và do con người tưởng tượng ra chứ không có thật, thế mà mình lại đụng phải. Đúng là vận cứ .. Hự Hự .. là vận may mới đúng.

Đây là đại lục Thiên Vũ, nước này có tên là Đại Việt chỉ chiếm diện tích rất nhỏ của Thiên Vũ đại lục, tòa thành này có tên là Thăng Long chứa khoảng một trăm vạn nhân khẩu, cổ thân thể này cũng tên là Trần Thiên 15 tuổi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chân phải thì bị què nên không làm được công việc gì hết chỉ còn nước đi ăn xin sống qua ngày. Trong một lần ẩu đả vì tranh giành một cái bánh bao mà bị bọn ăn xin khác đánh chết.

- Khoan đã, bị què. Trần Thiên bối rối -.-

Vậy vàng đứng dậy nhất chân đi, nhưng vừa chuẩn bị đi thì đã bị té. Trần Thiên khóc hết nước mắt nghĩ : Bị què thật sao, rồi ai độ cho ta đây, khoan thường mấy bộ truyện nhân vật chính xuyên không sẽ có kì ngộ hoặc hệ thống gì gì đó chứ.

Và thế là Trần Thiên hồi phục tinh thần và theo dõi tình hình xung quanh mình. Tiếng người đi qua đi lại, buôn bán rất là náo nhiệt. Ngồi xem một hồi thì chợt cảm thấy đói bụng, à cũng phải thôi Trần Thiên đã ngây người một buổi rồi, bây giờ là giữa trưa nếu như ở thế giới hiện đại thì đây có lẽ là bưa ăn chính của rất nhiều người dân Việt Nam. Trần Thiên cũng như vậy, hắn ta cảm thấy rất đói nhưng không biết làm cách gì để đó có đồ ăn, đi làm thì chân bị què không ai nhận, áp dụng các tri thức của thế giới hiện đại ư nhưng làm sao để áp dụng khi không có cái gì ở trong tay, địa vị thì thấp kém nhất xã hội. Thôi thì đành đi ăn xin để sống qua ngày đợi hệ thống mở ra vậy.

Và thế là Trần Thiên bắt đầu công việc ăn xin của mình. Thấy người nào mặc quần áo sang trọng đẹp mắt bèn lếch tới khóc lóc làm mặt thảm thương nhất có thể nói:

- Đại gia, tiểu nhân đã ba ngày rồi chưa có thứ gì lót bụng cả, đại gia cho tiểu nhân một thứ gì để lót bụng được không ?

Đáp lại những lời nói của Trần Thiên là hành động vô cùng dứt khoát của những người “ đại gia “ đó chính là lạnh lùng bỏ đi.

Và sau một buổi chiều vất vả Trần Thiên vẫn không có cái gì vào bụng, cũng không thể trách Trần Thiên được với một người hiện đại đang tuổi ăn, tuổi học còn do ba mẹ nuôi nên kinh nghiệm thực tế còn rất kém chứ noi gì tới việc làm ăn xin, một công việc thấp kém nhất xã hội phải bán liêm sỉ của bản thân để được miếng ăn.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.