Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày chữa bệnh đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1724 chữ

Chương 6

Mặc dù đã dạo quanh giá sách một lượt, nhưng Trần Thiên vẫn không biết nên chọn cuốn nào để xem.

Bất chợt, ánh mắt của hắn bị thu hút bởi một cuốn sách.

Cuốn sách này khác hẳn so với các cuốn còn lại. Nó to hơn, cũ kĩ hơn so với bọn còn lại.

Tức nhiên, điều thu hút sự chú ý của hắn không phải mấy chi tiết tầm thường này. Mà là, nó đang tỏa ra một loại khí tức âm u kỳ dị.

Loại khí này làm cho hắn sởn da gà và ớn lạnh từng cơn.

Chính những điều kỳ lạ này khiến cho Trần Thiên quyết định cầm lấy quyển sách này mở xem trước.

Quyển sách này rất rất đặc biệt. Mặc dù hắn đã dùng đủ mọi cách nhưng bản thân vẫn không thể nào mở ra được trang đầu tiên.

Trần Thiên thắc mắc:

- Quái nhỉ, sao lại không mở được? Chẳng lẽ quyển sách này bị quỷ ám? Thôi! Để tí nữa hỏi Dược lão vậy.

Sau khi cất quyển sách kỳ dị này vào trong ngực, Trần Thiên cầm đại một quyển sách gần đó lên rồi đọc một cách chăm chú.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mới đây đã hai canh giờ trôi qua.

Dường như bản thân đã tiến vào trạng thái vong ngã, Trần Thiên chăm chú đọc say sưa đến mức quên cả thời gian.

Mãi tới khi bụng đánh trống thì hắn mới nhận ra Mặt Trời đã mọc trên đỉnh đầu.

- Đúng là đọc sách có thể làm cho con người trở nên cao cao tại thượng, trở thành vua của muôn loài. Nhưng đứng trước cái đói, mọi thứ to lớn ấy cũng phải thu bé lại vừa bằng một chén cơm.

Trần Thiên cảm thán, rồi lếch cái thân xác phàm tục này vô nhà bếp kiếm đồ ăn.

Có lẽ Dược lão đi chưa về nên nhà bếp trống trơn, may thay trên bàn vẫn còn hai cái bánh bao. Cho Tiểu Hoàng một cái, một người một chó vừa ăn vừa vui đùa.

Sau khi chơi với Tiểu Hoàng chán chê, Trần Thiên tiếp tục đọc sách.

Hắn vừa học hết một cuốn này thì nghe Dược lão gọi.

Tới nơi, Trần Thiên đã thấy một cái thùng gỗ khá to. Nó giống cái thùng cho bọn gái trong phim cổ trang tắm.

Bên trong thùng gỗ là một thứ nước đục có màu ngà sữa. Còn Dược lão thì đang bỏ từng loại dược thảo vô bên trong.

Thấy Dược lão chuẩn bị và sắp xếp các loại thảo dược dùng để chữa bệnh cho hắn, Trần Thiên tiến lên hỏi:

- Dược lão, ông có cần trợ giúp gì không?

- Ngươi ra bên ngoài nhặt củi đi.

- Dạ!

Ăn cơm xong, hai người nhanh chóng tiến vào trong phòng chứa thùng nước thuốc.

Dưới cái nhìn trầm trồ của Trần Thiên, Dược lão vận công ôm lấy thùng nước thuốc đặt lên bếp lửa đang cháy hừng hực.

- Cái thùng nước này nặng ít nhất khoảng 200kg, vậy mà ông ta lại có thể ôm nó một cách nhẹ nhàng như vậy?

- Tuy rằng không phải tiên nhân, nhưng ông ta cũng thuộc dạng cao thủ võ lâm. Hehe! Mình gặp đúng người rồi.

Trần Thiên càng nghĩ càng cảm thấy phấn khởi một cách lạ thường.

Chợt, giọng của Dược lão vang lên đã đánh tỉnh hắn từ trong cơn hoang tưởng đi ra.

- Đợi nước sôi thì ngươi nhảy vào bên trong.

Nhìn ngọn lửa đang cháy hùng hục dưới đáy thùng, Trần Thiên nuốt nước cái ực khi nghe ông nói vậy.

Hít sâu một hơi, hắn cố gắng mỉm cười quay sang nhìn Dược lão và nói:

- Dược lão! Ông đang đùa với cháu có đúng không? Nước sôi thế kia thì sao cháu có thể nhảy vào?

Nghe vậy, Hoàng Dược nở một nụ cười lạnh, đáp:

- Ta không đùa!

Lập tức, Trần Thiên đi lùi lại hai bước. Hắn ngửi thấy một tia sát khí chợt ẩn chợt hiện quanh người Dược lão.

Ánh mắt hắn hết liếc nồi nước thuốc đang sôi, rồi lại liếc ông ta. Một vài chi tiết trong truyện tiểu thuyết mà bản thân đã đọc hiển hiện trong đầu hắn:

- Chẳng lẽ cơ thể của mình là một thể chất đặc biệt. Lão ta muốn dùng thân thể của mình để luyện đan? Hay là đoạt xá giống như sư phụ của Hàn Lập?

- Nhưng…Nhưng mình bị què, cho dù là người bình thường đi nữa thì làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của lão?

Biết rằng bản thân có mọc thêm hai chân nữa thì cũng không thể chạy thoát khỏi nanh vuốt của ông ta, hắn đành nói:

- Ông…ông muốn giết cháu thì đúng hơn. Người bình thường, có mấy ai chịu được nhiệt độ của nước sôi.

- Hic…Cháu cũng không có luyện võ, mình đồng da sắt giống như ông. Cháu mà nhảy vào nước đang sôi sùng sục thế kìa thì sẽ chết chắc.

Cảm nhận được nỗi sợ của tên nhóc, Hoàng Dược lắc lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

Lão xoay người lại, chầm chậm rời đi. Khi bước ra tới cửa, lão lạnh lùng nói:

- Là sống hoặc chết, là một phế vật hay trở thành một cao thủ. Tùy ngươi quyết định.

Vừa nói hết câu, lão không thèm bén mảng đến Trần Thiên nữa và dứt khoát rời đi.

Bị những lời của Dược lão đả động, sắc mặt của hắn đỏ bừng, răng nghiến chặt kêu lên “keng két” hai tay thì nắm lại thành hình nắm đấm, còn cơ thể đang giật giật.

Những lời đó, Trần Thiên hiểu chứ.

Nhưng có mấy ai can đảm tới mức biết rằng sẽ chết còn cố đâm đầu vô?

Có bao nhiêu người biết được bản thân vô dụng nhưng rồi tự tìm cách đứng lên làm lại cuộc đời? Cả thế giới hiện đại lẫn thế giới này, nếu phần lớn mọi người đều làm được chuyện này, thì những kẻ ăn xin cũng không có nhiều đến vậy.

Đạo lý cá chép vượt vũ môn hóa rồng này, hắn rất rõ là đằng khác. Nói thì dễ, nhưng làm được mới khó.

Nhìn chăm chú vào thùng nước đang sôi “sùng sục” kia, Trần Thiên thở một hơi thật dài, nghĩ:

- Không còn con đường nào khác. Chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau?

- Nhưng hiện tại, ít nhất mình vẫn còn một đường sinh cơ. Đây chưa phải là sát cục. Mình..

Hắn quyết định liều một phen.

Sau khi cởi bỏ hết quần áo, hắn chầm chậm bước tới thùng nước thuốc đang bốc khói nghi ngút ấy.

- Dược lão! Ông là người đầu tiên bắt chuyện và khiến cháu tin tưởng kể từ khi tới thế giới này. Hy vọng, ông không lừa dối cháu.

Dứt lời, hắn nhắm mắt lại và lập tức nhảy vào bên trong.

Điều đầu tiên Trần Thiên cảm thấy. Ừ! Hắn không có một cảm giác gì cả. Tuy nhiên năm giây sau, cái miệng của hắn dường như toét ra:

- Nónggggggggggggggg Quáaaaaaaaaaaaaa! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Trần Thiên vừa hét to vừa giãy đành đành đạch trong thùng. Điều này làm cho nước thuốc bắn tung tóe khắp nơi.

Hắn muốn lao lên. Nhưng đã quá muộn. Không biết từ lúc nào, Dược lão đã đứng trên thành của thùng gỗ và giữ im cơ thể hắn trong nước.

Chứng kiến nụ cười nhếch môi của lão, hắn khóc tiếng chó.

Nước sôi không có bà con với ai cả. Nên Trần Thiên cũng không ngoại lệ. Chưa đầy một cái chớp mắt, làn da của hắn xuất hiện rộp nước.

Sau đó, nó từ màu vàng chuyển thành đỏ rồi sau đó chuyển thành trạng thái trắng bạch.

Bị từng trận đau rát hành hạ, Trần Thiên đau đến mức ngất đi.

Nhưng chỉ sau vài phút, hắn phải bật tỉnh dậy vì cơn đau hành hạ.

Lúc này, nếu đưa hắn một con dao, chắc có lẽ Trần Thiên không ngần ngại đâm vào ngực trái của mình.

Kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, hắn chưa chịu cảm giác thống khổ nào như vậy. Qúa mức thống khổ, cơ hồ chết đi sống lại.

Hắn tỉnh rồi lại ngất, việc này cứ thế lặp đi lặp lại trong một giờ.

Dường như nước thuốc bắt đầu ngấm, nên làn da trắng bạch của hắn dần dần ngả màu trắng.

Dược lão ở bên cạnh thấy vậy, cười haha nói:

- Thuốc bắt đầu phát tác dụng rồi, ngươi phải cố gắng chịu đựng trong 4 giờ. Nếu không thì tất cả chỉ uổng phí. Giờ nếu mà ngươi nhảy ra thì không ai có thể cứu được cái mạng nhỏ của ngươi nữa.

- Nên hãy ráng chịu đựng trong khoảng thời gian còn lại.

Trần Thiên nghe thế chỉ biết chịu đựng nỗi đau thẩm thấu qua da đi vào trong kinh mạch.

30 phút sau, Trần Thiên cảm giác khắp cả cơ thể mình dường như có hàng vạn con con côn trùng bò xung quanh.

Tiếp đó, chúng nó bắt đầu nhoe hàm răng sắc nhọn ra cắn xé lấy từng miếng thịt của hắn.

Bị cơn đau mới hành hạ, hắn kêu trời thì trời không thấu, kêu đất thì đất chẳng linh.

- AAAAAAAAAAAA

- AAAAAAAAAAAAAA Rát QUÁaaaaaaaaa

Lúc này, hắn cũng chỉ còn cách la hét để giải tỏa từng trận thống khổ này mà thôi.

Dược lão nhìn những biểu cảm của Trần Thiên vuốt râu hài lòng, nghĩ thầm:

- Tuy nước mắt nước mũi chảy ra tung tóe và rên la muốn bể căn phòng này, nhưng tên nhóc này vẫn có thể kiên trì tới tận bây giờ thì chứng tỏ ý chí và sức chịu đựng của đứa nhỏ này cũng không phải dạng vừa.

Sau khoảng hơn 3 giờ, Trần Thiên hấp thụ hơn phân nửa dược lực cho nên cảm giác đau rát cũng giảm bớt.

Có vẻ như la hét nãy giờ đã thấm mệt, cộng với việc thân thể đỡ bị hành hạ, nên hắn đã ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.