Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Dược

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

Chương 5

Trên đường đi, Trần Thiên nói chuyện rất nhiều với Dược lão.

Được biết rằng, ông là một vị đại phu, vợ đã chết trong chiến tranh. Ông có một người con trai, nhưng hắn cũng đã chết trong lúc đi tòng quân.

Hiện tại, ông đang sống một mình cùng với Tiểu Hoàng.

Một ngày nọ, Dược lão đi chợ mua dược liệu, Tiểu Hoàng ham chơi nên đã đi lạc. Tới khi ông nhận ra, thì đã không thấy tung tích của nó đâu.

Sau việc này, ông cảm thấy rất thương tâm. Cứ hỡ có dịp, ông lại đi đến các khu chợ tìm kiếm tung tích của nó.

Đi được tầm 1 giờ, một cái thôn hiện lên trước mắt của Trần Thiên.

Trên cửa thôn có treo một tấm bảng gỗ “Thôn Phàm Lai”.

Hai người và một chó chầm chậm bước vào trong thôn.

Nhận thấy có người vào thôn, có người bỗng nhiên la lên:

- Hoàng đại phu, Hoàng đại phu kìa mọi người ơi.

Tiếng la to này làm cho mọi người trong thôn chú ý và sau đó là toàn cảnh người dân ở thôn chạy tới.

Người thì cầm gà, người thì cầm ngô…tất cả đều đem đến dâng ra trước mặt Dược lão.

- Thật không ngờ mọi người trong thôn này lại quý mến ông lão Hoàng Dược như vậy.

Chứng kiến viễn cảnh này, Trần Thiên hơi có chút bất ngờ.

Sau khi nhận lấy đồ vật của người dân, hắn phải đi thêm một vài đoạn đường dài và vài con dốc nữa mới đến nhà của Dược lão.

Nhà của ông nằm ở trên núi, nên xung quanh không có bất kỳ người hàng xóm nào.

Một ngôi nhà bình thường như bao ngôi nhà khác ập vào mắt hắn.

À có một vài điểm khác biệt, nó được trang trí thêm thêm các loại dược liệu xanh đỏ tím vàng nhằm đáp ứng nhu cầu chữa bệnh của người dân.

Từ khi trở về nhà, Tiểu Hoàng liền lập tức biến mất tung mất dạng, bây giờ nơi này chỉ còn lại Trần Thiên cùng với Dược lão.

- Đây là bộ y phục mà người dân đã tặng cho ta, ngươi tắm rửa và thay quần áo đi.

Dược lão nói rồi sau đó chỉ tay hướng về phía con suối cho Trần Thiên biết .

- Cảm ơn ông!

Nhận lấy bộ quần áo từ trong tay của Dược lão, Trần Thiên lết từng bước ra con suối.

Tới nơi, hắn liền lập tức trần như nhộng và nhảy xuống suối.

Phải nói rằng, nước của con suối rất trong và mát. Dòng nước thì chảy nhẹ nhẹ làm cho hắn phiêu phiêu lâng lâng.

Tắm xong, hắn thay bộ y phục mà Dược lão đã đưa.

Nhìn bộ y phục này có vẻ hơi rộng và già trước tuổi, nhưng Trần Thiên không mặc nó thì mặc tiếp bộ y phục ăn mày kia à? Hắn cũng đâu có điên.

Trong thời gian Trần Thiên tắm, Dược lão đã chuẩn bị xong bữa tối. Tiểu Hoàng cũng đã chạy về và đang ngồi chơi đùa với ông ta.

Khi Trần Thiên bước vào nhà, mùi gà luộc thơm phức lập tức phả vào mũi hắn. Điều này làm cho thân thể hắn run rẩy có chút không đứng vững. Cổ họng thì nuốt nước bọt liên tục kêu lên “ực ~ ực”.

Không một chút do dự, hắn lao đến và ngồi vào một vị trí trống ở bàn ăn.

Tất nhiên trên bàn vẫn còn dọn nhiều món linh tính khác, nhưng ánh mắt của hắn chỉ tập trung chăm chú vào con gà luộc mập ú mọng nước ấy.

Mặc dù rất rất đói và thèm những món ăn ở trước mặt, nhưng chủ chưa cho phép, Trần Thiên cũng không dám động đũa.

Thấy hành động thèm thuồng của tên nhóc này, Dược lão vừa vuốt râu, vừa cười mỉm. Nhìn hắn một cách tán thưởng, lão đưa tay mời và nói:

- Ta biết thằng nhóc mi rất đói. Ngươi cứ dùng bữa tự nhiên không cần phải ngại.

Dứt lời, lão cầm lấy con gà luộc và tách hai cái đùi ra.

Một cái thì lão bỏ vào chén của Trần Thiên, còn một cái thì bỏ vào trong chén của Tiểu Hoàng.

- Ăn đi.

- Dạ cháu xin.

Sau khi phân ra một phần thức ăn cho Tiểu Hoàng, hai người bắt đầu ăn.

- Phải nói kể từ khi xuyên không đến nay, đây là bữa ăn ngon nhất mà mình từng ăn.

Trần Thiên khóc ở trong lòng và tiếp tục nhai ngấu nghiến cái đùi gà.

Vì đang tuổi ăn, tuổi lớn kết hợp với hơn một tuần chưa ăn được một bữa ngon nào, cho nên hơn phân nửa thức ăn trên bàn đều nằm trong bụng của Trần Thiên.

Rất nhanh, đồ ăn trên bàn đã bị xử lý hết.

Khi Trần Thiên ăn xong, Dược lão nói:

- Ngày mai, ta sẽ bắt đầu chữa trị cái chân què của ngươi. Quá trình này có lẽ khá là đau đớn, ngươi chuẩn bị tinh thần.

Kể từ khi gặp ông ta, Trần Thiên đã nung nấu một ý nghĩ. Nhân dịp này, hắn quyết định nói ra:

- Trần Thiên cảm ơn Dược lão đã cứu giúp.

- Mặc dù việc chữa bệnh cho cháu là việc đạo qua đạo lại. Nhưng dù sao thì ân huệ này quá lớn so với những gì cháu đã bỏ ra.

- Vì vậy, mong Dược lão hãy nhận cháu làm đệ tử để báo đáp ân tình này.

Nhìn thằng nhóc quỳ gối và ôm quyền hướng về phía bản thân, Hoàng Dược hớp một ngụm trà, không nóng không lạnh đáp lại:

- Còn sớm. Khi nào chân của ngươi khỏi thì tới lúc đó hẵng đưa ra quyết định.

Nghe vậy, Trần Thiên mặt mày hớn hở, cười nói:

- Cảm ơn ông.

- Ừ. Trời đã tối, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm để còn giữ sức cho ngày mai.

Nói rồi, Hoàng lão bước đi vào trong phòng của mình.

Mãi tới khi Dược lão khuất bóng sau cánh cửa, Trần Thiên mới đứng lên và quay đầu nhìn hướng cửa.

Thấy ở đó có một chuồng trang bị đầy đủ tiện nghi, còn Tiểu Hoàng thì nằm ở bên trong và đang ngoáy “khò~ khò”.

Tới nước này, hắn mới yên tâm.

Sau khi rửa xong chén bát, Trần Thiên bước vào phòng của mình.

Hắn nằm lên giường chưa được 2 phút thì cơn buồn ngủ ập đến. Chắc đã lâu rồi bản thân chưa có một giấc ngủ đúng nghĩa.

- Thật hi vọng chân của mình nhanh chóng khỏi.

Trần Thiên tự nói rồi sau đó chợp mắt.

Trời đã sáng, những tia nắng ban mai dần luồng qua khe cửa chiếu vào gương mặt hốc hác của Trần Thiên.

Nhưng hắn vẫn chưa thức dậy.

Cho tới khi Tiểu Hoàng nhảy lên giường và liếm vào mặt, thì hắn mới miễn cưỡng hé cặp mặt mắt mờ đặc và nhèm nhụa ghèng ra.

Hôm nay là ngày chữa bệnh đầu tiên. Cho nên, Trần Thiên rất hồi hợp, trong lòng nghĩ:

- Bệnh què của mình chữa có hết không nhỉ? Không biết có đau đớn gì không?

Lúc này, trong đầu hắn không biết hiển hiện bao nhiêu câu hỏi.

Gác lại âu lo, Trần Thiên ăn tạm vài cái bánh bao mà Dược lão đở sẵn trên bàn. Sau đó, hắn đi đến phòng của ông ta.

Tới nơi, Trần Thiên gõ cửa và nói:

- Dược lão. Ông có ở bên trong không?

- Cửa không khóa, vào đi.

Được sự cho phép của ông, hắn đẩy cửa và chầm chậm tiến vào bên trong.

Vừa bước vào phòng của Dược lão, một vật liền nhanh chóng ập vào mắt của Trần Thiên.

Sách, rất rất nhiều sách.

Ngoài sách ra, phòng của ông không có trang bị nội thất gì nhiều cả.

Thấy vậy, hắn cũng không có gì bất ngờ cho lắm. Vì một người được người dân yêu quý như Dược lão, trong phòng trống trơn không có lấy một quyển sách thì đó mới là bất ngờ thật sự.

- Ngồi đi, đưa tay và chân cho ta xem.

Nghe Dược lão nói vậy, Trần Thiên tuân thủ không bằng tuân lệnh. Hắn liền xoắn ống quần phải và tay áo lên cho ông xem.

Dược lão đi tới bắt mạch tay rồi sau đó xem chân của Trần Thiên, sắc mặt ông nghiêm trọng, nói:

- Ngươi bị nhiễm phong hàn quá lâu dẫn tới kinh mạch bị tắc nghẽn, huyết khí không được lưu thông. Cho nên, chân của ngươi mới bị mất cảm giác.

- Nếu không điều trị sớm, ta oe rằng tính mạng của ngươi cũng sẽ không được đảm bảo.

Nghe tới đây, nhịp hít thở của Trần Thiên nặng trịch. Sắc mặt thì tái nhợt không còn một giọt máu.

Thấy vậy, Dược lão mỉm cười, vuốt râu và nói:

- Nhưng ngươi yên tâm, ta đã ra tay thì ắc khỏi. Bảo đảm trong vòng một tháng, thương thế của ngươi sẽ hoàn toàn bình phục.

- Bây giờ, ta đi chuẩn bị thuốc, người làm gì thì làm đi.

Biết rằng cái mạng của mình được giữ lại, Trần Thiên thở phào một cái nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói:

- Cháu đọc sách của ông được chứ?

- Được! Nhưng nhớ là đừng phá hư sách của ta nhé.

Nói rồi, Dược lão cất bước đi chuẩn bị dược liệu.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.