Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1780 chữ

“Dạ nguyệt tĩnh tọa tại thương khung

Phố thị phân tranh, huyệt tương phùng…”

Gã đứng ở phía trên lầu cao, ngước mắt nhìn lấy cái bóng trăng cô độc mà chậm rãi ngâm thơ, song dừng lại đôi chút mà trút hơi thở dài.

Hơi khói mịt mờ từ miệng hắn phát ra đang từ tốn che đi tầm mắt, che đi những cái ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà gần bên.

Trước mắt của hắn là một đêm đầy sao, tinh tú cao ngạo mà tỏa ra những gì đẹp nhất bên trong tuế nguyệt tang thương.

Cận kề giữa trời và đất, tựa như không có sự tách biệt là những ánh điện đèn đường.

Dòng đường về khuya lại càng náo nức rộn ràng, những đôi tình nhân ngồi trên con xe hai bánh mà lao đi trong gió, để lại hương thoảng quanh quẩn bên trong khí lưu.

Gã tựa như cảm nhận được cái lạnh lẽo của bầu trời ‘thượng tầng’, mà khẽ châm lên điếu thuốc, rít lấy một hơi.

Chậm rãi nhấm nháp cái cảm xúc hiện tại, hắn không khỏi cảm thấy mình đang có phần nào ‘trút bỏ’.

Giống như trong hắn đã có phần nào đó tách biệt khỏi khói lửa nhân gian, rời khỏi tranh giành đấu đá.

Song gã xoay đầu nhìn vào bên trong, thông qua cửa kính mà nhìn vào gian bếp sạch sẽ.

Trước mắt của hắn là nền sàn tinh xảo, được lót bằng gạch đá màu trắng, trông như là thạch anh, nhìn lên một chút là những cái hộc tủ hiện đại có tông màu trầm tính.

Đứng sau cái bàn thông giữa hai gian phòng riêng, là một thân ảnh đoan trang lại không kém phần quyến rũ.

Một nữ nhân xinh đẹp bên trong chiếc váy trắng, đang loay hoay với cái máy xay sinh tố.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng khẽ ngẩn đầu nhìn lên rồi nở nụ cười.

Hàm răng trắng tinh bên trong môi son đỏ nhạt, đôi má hơi hồng với chiếc lúm đồng tiền làm hắn ngẩn người đôi chút.

Nụ cười khuynh đảo tâm can ‘thanh trong’ của Phương Lâm vừa rồi, để lại bên trong hắn là những tạp niệm nảy sinh.

Đôi tai nghe lấy thanh âm ồ ồ phát ra làm Phương Lâm có một cảm giác lạ, hắn chẳng biết nói cái cảm giác này nó như thế nào.

Chỉ là…

Mà thôi.

Gã khẽ nở nụ cười, tiện tay vứt cái tàn thuốc từ trên lầu cao rơi xuống, mặc cho nó được gió thổi bay đi.

Đôi tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, bước vào bên trong, lập tức cảm nhận được nhiệt độ đang dần đổi thay.

Trái ngược với sự lạnh lẽo của bên ngoài lan can, bên trong là một sự ấm áp nồng đậm, gã thả người ngồi trên chiếc ghế sofa màu sữa đặt đối diện TV, tiện tay bật lên cho căn phòng thêm một phần sức sống.

Bên trên màn hình là một kênh tin tức giờ khuya, người dẫn chương trình là một nữ nhân xinh đẹp, ánh mắt kiên nghị bên trong bộ áo dài đoan trang nhanh chóng thu hút ánh nhìn của hắn.

Bên trong kí ức của Phương Lâm chậm rãi hiện lên từng cái hình ảnh xa xưa, cái thuở niên thiếu bồng bột của mình, hắn dường như đã từng gặp qua nàng đôi lần…

Đáng tiếc sự việc cũng đã trôi qua đã mấy năm thời gian nên gã cũng chẳng nhớ rõ điều gì.

Có vẻ lúc đó nàng chỉ là một thực tập viên, ấy vậy mà hiện tại đã trở thành một người dẫn chính thức cho một kênh truyền thông quốc gia.

Đây chính là tiền đồ tươi sáng sao…

Song dòng tin tức bên trên màn hình lập tức đưa Phương Lâm về với thực tại, bên trên hiện ra nền đỏ chữ trắng, với những hình ảnh làm mờ nhòe như những bộ phim người lớn bên trên các web đen, gã lẩm bẩm đọc.

“LỆNH TRUY NÃ TỘI PHẠM CƯỚP NGÂN HÀNG, SÁT HẠI HAI NHÂN VIÊN LỄ TÂN”

Ngoài ra còn có thêm một vài vụ án hình sự được công bố truyền thông.

“Thảm sát một gia đình tại địa bàn quận tân phú, vẫn chưa tìm được hung thủ”

“Mười sáu nữ sinh đã mất tích bên trong một chuyến đi du lịch”

Nhìn những dòng tin tức bên trên, Phương Lâm thầm tặc lưỡi chép miệng, cảm thán trong lòng.

“Xã hội bây giờ loạn lạc vậy sao…”

Phương Lâm nâng tay uống lấy tách trà trên bàn, rồi lại ngã mình ra sau, cau mày suy tư.

Dù tin tức bên trên vẫn phát nhưng có vẻ không thu hút được Phương Lâm lần nữa, hắn chỉ suy nghĩ là tại sao vụ án bên trong đại tiệc đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Bình thường, chỉ cần liên quan tới quan chức là báo chí rất tích cực đưa tin, cớ sao đến giờ vẫn chưa nghe được cái gì bất thường?

Gã không khỏi rút từ túi quần ra chiếc điện thoại có phần trầy xước, nhẹ nhàng vuốt lên màn hình, bấm vào bên trong ứng dụng mạng xã hội.

Báo chính thống thì có thể là còn chờ xét duyệt nhưng những ‘báo mạng’ thì không à nha.

Bọn họ chỉ cần có lấy tin tức là sẽ lập tức thông cáo thiên hạ, tựa như chỉ sợ xã hội này đã yên bình quá lâu.

Phương Lâm ngồi lướt gần cả chục phút nhưng mặc nhiên lại chẳng có lấy một cái tin tức hắn cần.

Tựa như nó chưa từng xảy ra…

“Chẳng lẽ là mình vội vàng quá sao?”

Trong lúc Phương Lâm trầm ngâm suy nghĩ thì từ bên trong gian bếp, bước ra cái thân ảnh Minh Hà.

Trên tay của nàng là hai cốc thủy tinh hướng về chiếc mặt bàn đặt xuống, chậm rãi ngồi ở bên cạnh Phương Lâm, nâng tay quơ trước mặt hắn, khẽ hỏi.

“Có chuyện gì à?”

Phương Lâm từ trong suy tư tỉnh lại, hướng về nàng lắc đầu rồi có chút sâu xa nói.

“Chút chuyện ban nãy thôi”

Minh Hà nghe thế thì khẽ gật đầu, nàng chồm người tới trước cầm lấy chiếc ly bên trái, thổi lấy hơi nóng đang bay lên bên trên, chậm rãi nhấp lấy một ngụm.

Phương Lâm nhìn sang thì không khỏi thắc mắc, hướng nàng hỏi.

“Không uống sinh tố à?”

Minh Hà lắc đầu, khẽ nói.

“Không, mai tôi còn có buổi họp, viêm họng thì khổ lắm”

Gã nhẹ gật đầu rồi cầm lấy cốc sinh tố của mình, vừa tính đưa lên miệng ăn thì vội đặt xuống, có chút lo lắng hỏi.

“Ba mẹ em…bao giờ về thế?”

Minh Hà ngẩn người, vô thức nói.

“Ba tôi xong việc sẽ về chỗ đóng quân, còn mẹ thì chắc đã lên đường về Bắc rồi”

“Sao thế?”

Nàng hỏi lại thì tựa như mới ý thức được điều gì đó, gương mặt có chút đỏ lên nhưng lại ngẩn đầu nhìn về Phương Lâm, ánh mắt hứng thú như chờ mong câu nói của hắn.

“À không…”

Gã có chút loạn nhịp, đang không biết nói về chuyện gì thì điện thoại của hắn khẽ rung, Phương Lâm vội vàng chốp lấy thời cơ ‘chạy thoát’, đứng ở bên ngoài lan can nghe máy.

Đầu dây bên kia vang lên một thanh âm già nua, tựa như có phần mệt mỏi nhưng vẫn trầm ấm đủ lực.

Gã chỉ cần nghe qua thanh âm là biết, người gọi tới là ai.

Quách Lạc đại sư.

“Không phiền con chứ?”

Phương Lâm nghe thế thì có chút buồn cười, chẳng hiểu từ bao giờ người chú của mình lại có chút ‘khép nép’ thế nữa.

Song gã nhẹ nhàng nói lại: “Không đâu, có chuyện gì thế chú?”

“À ừ, chuyện là…”

Đầu dây bên kia ầm ừ hồi lâu, tựa như gặp phải vấn đề gì đó khó khăn, không thể nói ra.

Song không đợi cho Phương Lâm hỏi lại, mà thanh âm run rẩy của Quách Lạc vang lên, thông qua điện thoại mà làm Phương Lâm trầm mặc.

Gã đứng lặng người ở đó hồi lâu, chờ cho Minh Hà cảm thấy nghi hoặc, bước ra khẽ lay hắn thì mới nghe thấy cái thanh âm lẩm bẩm từ miệng Phương Lâm.

Cái gì mà…

“Bạch An chết rồi”

Điện thoại trên tay thì cũng đã tắt đi từ bao giờ, gã cứ trầm mặc đứng yên tại chỗ mà không nói không rằng.

Cứ hút hết điếu này lại đến điếu khác mà chẳng hề để tâm.

Thậm chí là có chút tàn thuốc chạm lên trên tay, để nó đỏ rát mà cũng chẳng hề hay biết.

Minh Hà từ lúc nghe lấy thanh âm thì im lặng ngồi ở cạnh bên Phương Lâm, nàng chỉ lặng im nhìn hắn, nhìn cái gương mặt kiên nghị vuông vức nơi đó đang vô thần rít thuốc.

Bên trong ánh mắt của hắn là tràn ngập hơi sương, tựa như biển rộng trào dâng.

Khác với sự tự tin thường ngày, bên trong nó chỉ toàn là đau thương vô tận.

Chỉ là…chẳng một ai ngoài Minh Hà là nhìn thấy điều này cả.

Nàng cũng chỉ im lặng nhìn hắn mà thôi, mặc kệ cho Phương Lâm cứ rút hết điếu này sang điếu khác, chậm rãi cho đến điếu thuốc cuối cùng đang ngậm trên miệng hắn.

Chẳng hay từ bao giờ, bên trên sàn nhà cũng đã rơi đầy vụn thuốc, tựa như những con sâu nằm tán loạn khắp nơi.

Ám mùi nồng đậm.

“…”

Bỗng có chút gió lạnh thổi tới, khí lạnh thổi qua ‘góc trời’ căn hộ, thổi bay từng đoàn sương khói mịt mờ đang quanh quẩn nơi đây.

Đồng dạng là thổi bay còn có điếu thuốc cuối cùng nằm ở trên tay Phương Lâm, làm hắn vô thức cầm lấy gói thuốc, đưa tay đặt vào bên trong.

Đáng tiếc…là chẳng còn điếu nào cả.

Gã ngẩn người nhìn xuống, ánh mắt dần có lại lý trí thường ngày.

Dù vẫn còn đờ đẫn nhưng ít ra là tốt hơn ban nãy.

Gã tỉnh lại từ bên trong suy tư, rồi nhìn sang Minh Hà cạnh bên, nụ cười có phần cay đắng, khẽ nói.

“Xin lỗi”

Bạn đang đọc Chấp Niệm Kỳ Thư sáng tác bởi thiettamtudao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiettamtudao
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.