Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1808 chữ

Đường phố náo nhiệt phía dưới ánh đèn màu rực rỡ, đoàn người nối đuôi nhau mà dừng lại phía trước ngọn đèn giao thông, tiếng ồn phố xá như quanh quẩn cạnh bên…

Đáng tiếc là chẳng có gì cả, chẳng một thanh âm nào truyền qua ô cửa cạnh bên cái gương mặt chán chường.

Bên trong chiếc xe với ba con người tách biệt ba thế giới, cái gương mặt lạnh lùng chỉ chăm chăm nhìn đường, một cái ửng đỏ ngồi ở phía sau lại chỉ tập trung nhìn về cái người cạnh bên…

Phương Lâm buồn chán tựa lấy gương mặt vào bên cạnh tấm kính, nhìn ra đường phố, tay của gã khoác lên bờ vai của Minh Hà làm tâm trí của nàng có phần rối bời, gương mặt trở nên nóng rực, tựa như một ngọn lửa đỏ bên trong tuyết lạnh.

Cái lý trí thông minh thường ngày đã bị nàng vứt lên chín tầng mây, trong đầu hiện nay là một mảng hỗn độn, suy nghĩ thì ít mà suy diễn thì nhiều.

Chỉ là nàng không nhận ra, thực chất Phương Lâm là vô ý khoác tay, đây chỉ là thói quen thường ngày của hắn khi ngồi trên một hàng ghế dài mà thôi…

Nhưng hắn cũng chẳng biết hành động vô ý này lại dẫn đến những câu chuyện nhân sinh sau này.

Quay trở lại với gã thanh niên đôi mươi, Phương Lâm hiện nay đã dần chìm vào bên trong tối tăm suy nghĩ, gã đã tự chìm vào bên trong suy tư mà bỏ quên cả những gì diễn ra trước mắt.

Gã nhắm lại đôi mắt, tựa đầu vào chiếc gối sau lưng, trong đầu chậm rãi liên kết lại những manh mối tìm được trong khoảng thời gian vừa qua.

Những thanh âm của Hoắc Đinh như văng vẳng bên trong đầu hắn, chậm rãi hình thành một sợi dây nối từ trong u minh, dẫn kết các hình ảnh vô hình trở nên cận kề.

Dẫn hắn càng tới với những ‘bến bờ sự thật’.

Chính là, lúc này đôi mày hắn khẽ cau lại, chậm rãi hồi tưởng lại hiện tượng bên trong đầu mình…

Ánh đèn dần tắt bên trong đại sảnh, gương mặt mọi người vẫn còn thản nhiên nhìn về vị trí ban nãy, cái nơi lúc nãy vẫn còn được ánh sáng chiếu tới…

Chỉ là khác với đại sảnh ban nãy, lúc này bên trong căn phòng lại xuất hiện một ánh mắt vô hình, đang chậm rãi quan sát.

Chỉ là chưa kịp chờ hắn ‘thích nghi’ với bóng tối thì một thanh âm đã nhanh chóng phát ra.

Tiếng súng đã vang lên.

Ánh mắt vô thức nhìn qua bên trong màn đêm…đáng tiếc là hắn chẳng thể nhìn ra gì cả.

Bất chợt gã nhìn về phía đối diện nạn nhân, cái bàn tiệc thịnh soạn đã chìm vào bên trong bóng tối dày dặc.

Gã như nhìn thấy tấm màn khẽ khàng bay lên, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, một vật gì đó đã từ bên ngoài đặt vào bên trong…

Bỗng một cái thân ảnh toàn bộ màu đen, nhìn về nơi ‘ánh mắt vô hình’, khẽ nhếch nụ cười rồi chìm vào bên trong tối tăm.

“Hắn…là ai?”

“Rốt cuộc…hung thủ đến từ bên ngoài?”

“Hay là bên trong?”

Phương Lâm lúc này lại có cái suy nghĩ kì lạ, tựa như hai thái cực khác biệt đang dằng co bên trong.

Dựa theo lý trí thì gã cho rằng hung thủ sẽ là người ở bên trong hiện trường.

Tức là những người có mặt trong đại sảnh thời điểm đó.

Bởi không có cách nào xác định được mục tiêu trong một nơi như thế…trừ khi hung thủ biết được mục tiêu sẽ đứng ở vị trí nào.

Nhưng ngươi nói xem…ai sẽ đem mạng mình giao vào tay kẻ khác, trực tiếp hướng hung thủ nói rằng ta ở đây, giỏi mà tới giết?

Bọn họ bên trong quan trường, ai không là kẻ xem mạng mình quan trọng?

Nhưng mà khoan…

Đây là một kế hoạch giết người đổ tội mà…

Lỡ như có người hướng hung thủ nói ra thì sao?

Tức là bên trong có lấy đồng bọn thông báo vị trí cụ thể…

Nhưng như vậy thì không quá khả thi đi?

Ngoài ra, làm sao sau khi giết người, hung thủ lại có thời gian bỏ chạy chứ?

“…”

Mọi thứ cứ như đổ dồn chỉ về một phía.

Nói với Phương Lâm rằng, hung thủ chỉ có thể là người từ bên trong đại sảnh mà thôi.

Nhưng cái lúc Phương Lâm bước lên bên trên hành lang, hắn lại cảm nhận được một luồng cảm giác tựa như lúc bị thanh niên trước mặt đè xuống sàn nhà.

Chính là cái cảm giác rét lạnh bị đối phương xem là con mồi, chỉ cần một cước là có thể giẫm nát sinh cơ.

Chính là cái sát khí vô hình tồn tại quanh quẩn cơ thể, vẫn còn lạnh lẽo bao phủ bên trong trái tim của hắn.

Từ lúc dính vào những chuyện tâm linh, Phương Lâm không hề dám bỏ qua những cảm giác của mình.

Những cái cảm giác ngỡ chừng vô ích nhưng lại có khả năng cứu lấy mạng hắn…

Thế nên, gã thà tin là có còn hơn là không…

Nhưng mà, ai sẽ tin điều gã nói chứ?

Chỉ có mỗi mình gã mà thôi.

“…”

Cũng không phải là gã bỏ qua những lời Hoắc Đinh đã nói…chỉ là Phương Lâm cảm thấy nó chưa phải là chuyện quan trọng bây giờ.

Hiện tại gã đang rơi vào bên trong một trạng thái mông lung, không biết là nên tin vào lý trí hay linh cảm bản thân.

Vụ án bây giờ, trong mắt Phương Lâm đã chỉ là chuyện nhỏ, niềm tin của hắn mới là chuyện lớn.

Nếu hắn còn không tin vào bản thân…thì làm sao làm nên đại sự gì nữa chứ?

Song trong lúc Phương Lâm ‘nhắm mắt dưỡng thần’ nghĩ ngợi lung tung thì gã lại không nghĩ mình đã chìm vào bên trong một cái ‘du lịch thời gian’.

Tưởng chừng như chỉ chớp mắt năm phút lại là nửa tiếng trôi qua…bọn họ đã chậm rãi dừng lại phía trước một trung tâm thương mại khang trang.

Ánh đèn vẫn hào nhoáng như vậy, dòng người vẫn náo nức như trước kia.

Vẫn có những khuôn mặt quen thuộc ban đầu đang chậm rãi rời đi.

Chỉ là bọn họ đã không giống lúc trước.

Bọn họ đã không còn cái cảm xúc vui vẻ như cái lúc ban đầu, trong lòng chỉ toàn là trĩu nặng lo âu.

Phương Lâm cảm nhận được cánh tay của mình đang khẽ lung lay, gã cau lại đôi mày, lạnh nhạt mở mắt, thản nhiên nhìn về gương mặt ửng đỏ đang kề gần sát bên.

Minh Hà với ánh mắt tràn ngập nước đang nhìn về Phương Lâm, môi son mở ra nói cái gì đó, tựa như mấp máy hay sao…

Chính là hắn vẫn còn đang nằm trong ‘mộng mị’ nên chẳng nghe ra thanh âm của nàng.

Song dần dần, vạn vật như kề gần sát bên, thanh âm của nàng đã dần trở nên lớn, nhanh chóng đi qua màng nghĩ mà truyền tín hiệu lên não của gã.

“Dậy, dậy đi, tới nhà rồi!”

“Nhà?”

Phương Lâm ngẩn người nhìn qua, song mảng kí ức của hắn nhanh chóng trở lại, gã khẽ gật đầu, ánh mắt vô ý nhìn về nữ nhân cạnh bên.

Phía dưới gương mặt xinh đẹp là một mảng trắng hồng chập chùn bên dưới cái chiếc váy trắng, ánh sáng từ ngoài ô cửa đưa vào làm nó trở nên mập mờ lạ thường.

Khe sâu hun hút dần đưa Phương Lâm chìm vào bên trong mê man, hơi thở nóng bỏng của nàng nhẹ phả vào bên trong cổ hắn, làm cho Phương Lâm nhịp tim có phần tăng tốc.

Gã có chút hít thở không thông, vội đưa tay đẩy ra cánh cửa xe, nhanh chóng bước xuống.

Không chú ý tới ánh mắt ranh mãnh của nàng, đồng dạng là có một ánh mắt kì dị khác, gã từ trong chiếc áo vest lấy ra một bao thuốc đã vơi đi khá nhiều, rút ra một điếu rồi châm lên.

Vị đắng đi qua khoang họng mà ngập tràn vào phổi, thần kinh của gã chậm rãi được thả lỏng lần nữad, Phương Lâm chậm rãi cảm nhận được một sự mệt mỏi đang lan tràn bên trong cơ thể.

Đột nhiên gã có chút ‘xây xẩm mặt mày’, đứng cũng không vững, vội vàng đưa tay nâng đầu của mình rồi nở nụ cười khổ.

“Căng cơ da thì trùng cơ mắt sao?”

Thực đạo chi pháp ngoài tác dụng ‘bình tâm’ thụ động, còn có chính là khuếch đại cảm giác lên gấp mấy lần thực tế.

Bình thường là sau khi trải qua biến cố thì con người dần tìm vào bình yên bên trong giấc ngủ, tựa như thư giãn phía sau mệt mỏi.

Gã cảm thấy ‘yếu đi’ là điều bình thường, nhưng dưới tác dụng của thực đạo chi pháp thì chính là một góc nhìn khác.

Chỉ là Minh Hà không biết điều đó, nàng nghĩ về một cái hướng khác nên vội vàng bước tới, đứng ở cạnh bên dìu lấy thân thể lực lưỡng của hắn, thanh âm có phần khẩn trương hỏi.

“Sao thế?”

Phương Lâm nhẹ lắc đầu, xua tay, hắn tính nói gì đó nhưng lại quay đầu về sau, nhìn về chiếc xe phía sau lưng, tựa như tìm lấy cái gì đó.

“…”

Bên trong ánh mắt của Phương Lâm, chiếc xe tông trầm mang biển số màu trắng ‘xa lạ’ đã chạy lên đường lớn, đang lao nhanh phía trên quốc lộ.

Dần dần biến mất bên trong ánh mắt của hai người.

Phương Lâm xoay đầu lại nhìn nàng, hắn đang không biết nói chuyện gì thì nghe được một thanh âm có phần khẩn trương lại có tí dồn dập từ nàng.

“Tôi thấy cậu có chút không khỏe…không bằng nghỉ lại đêm nay ở đây đi?”

Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, gương mặt ửng đỏ như sắp nổ tung, đôi mắt nhìn xuống bên dưới mặt đất, cằm sắp chạm vào bên trong cổ mình.

Phương Lâm ngẩn người nhìn nàng song cũng ậm ừ gật đầu, cùng nàng tiến về lối đi tách biệt cho dân cư căn hộ, tiến lên tầng lầu bên trên.

Bạn đang đọc Chấp Niệm Kỳ Thư sáng tác bởi thiettamtudao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiettamtudao
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.