Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệ Phi

Phiên bản Dịch · 3248 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 233: Lệ phi

          Vẻ mặt A Hạnh buồn bực trở lại Hinh Phương cung.

          Đi vào bên trong điện, thấy Xảo Oánh đang đang tò mò đánh giá trưng bày bên trong, bản thân đành cố gắng lộ ra một nụ cười, nghênh đón.

          "Xảo Oánh." Nàng khẽ gọi một tiếng.

          Xảo Oánh quay đầu lại, đi tới bên người A Hạnh, nắm lấy tay nàng rồi quan sát, mỉm cười nói: "Mọi người cũng rất lo lắng ngươi, hôm nay thấy ngươi không có chuyện gì, cuối cùng cũng yên tâm!"

          A Hạnh kéo nàng ngồi xuống bàn bên cạnh, hỏi ra nghi vấn của mình: "Xảo Oánh, sao ngươi lại tới?" Coi như không phải Trần Tĩnh, chắc cũng là Lý Ngân hoặc là Vân Đóa mới đúng a!

          Xảo Oánh cười nói: "Ngày đó hắc y tướng quân, là người ngày xưa tới đưa ngươi đi." A Hạnh gật đầu tỏ ý biết, nàng nói Mạc Lãng.

          Xảo Oánh tiếp tục nói: "Hắc y tướng quân đó vốn chỉ đích danh muốn Trần Tĩnh, nhưng sau khi Trần Tĩnh đi ra, người đó quan sát nàng từ trên xuống dưới, lại thay đổi chủ ý, cùng phó tướng bên cạnh thì thầm một trận, rồi tên phó tướng kia đi ra ngoài, đợi một thời gian uống cạn chén trà, sau khi tên phó tướng kia trở lại, hắc y tướng quân liền nói muốn đổi một người đi. Vốn là Lý Ngân tỷ tỷ và Vân Đóa cũng muốn đi. Nhưng ta cảm thấy ta thích hợp nhất, ta lớn lên ở kinh thành, đã từng cũng đi theo nương đã tới hậu cung mấy lần, chuyện liên quan tới trong hậu cung cũng nghe qua không ít, ta cảm thấy ta đi so với Vân Đóa hay Lý Ngân tỷ tủ càng có thể giúp được ngươi! Cho nên ta liền xung phong nhận việc tiến vào, mọi người cũng nhất trí đồng ý quyết định của ta!"

          A Hạnh nghe đến chỗ này đã biết đại khái, hẳn là Mạc Lãng nhìn ra Trần Tĩnh là một người tập võ, nên bẩm báo Bố Nhĩ Thái, Bố Nhĩ Thái làm sao yên tâm bên người nàng có một vị cao thủ? Nhất thời quyết định thay đổi người. Mà Xảo Oánh đây là vì trợ giúp nàng mới xung phong nhận việc vào cung.

          A Hạnh kéo tay Xảo Oánh, nhẹ nhàng nói: "Hậu cung là nơi gian hiểm, ngươi biết rõ như vậy nhưng nguyện ý tới bầu bạn với ta, giúp ta, Xảo Oánh, cám ơn ngươi!"

          Xảo Oánh cúi đầu xuống: "A Hạnh, ngươi làm nhiều thứ cho ta như vậy, người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Chỉ hy vọng ta có thể giúp ngươi, có thể để báo đáp ân tình của ngươi."

          A Hạnh lắc đầu: "Chúng ta là bạn giúp đỡ lẫn nhau đi qua một đoạn đường, làm gì có ân với tình ở đây!"

          Có người đối tốt với họ chút xíu, họ đều nhớ ở trong lòng, nghĩ đủ phương pháp  để báo đáp, còn có vài người rõ ràng cho người khác ân tình bao la, nhưng lại không cho là đây là ân tình, điều này khiến trong lòng người ngoài cảm kích ra, còn có kính nể.

          Xảo Oánh lúc này đang có loại cảm giác này, nàng nhìn A Hạnh, thành tâm thành ý nói: "Vậy hãy để cho chúng ta tiếp tục cùng nhau làm bạn, giúp đỡ lẫn nhau cùng đi chặng đường kế tiếp."

          A Hạnh gật đầu cười nói: "Được !"

          Trong khoảng thời gian kế tiếp. Từ lời Xảo Oánh nói, A Hạnh hiểu được rằng cha mẹ cùng rạp hát mọi người đều rất tốt. Chỉ là không có tự do, bọn họ không ai có thể ra khỏi cửa rạp hát, đồ dùng hàng ngày thực phẩm đều là do người Kim đưa tới.

          A Hạnh tất nhiên biết, Bố Nhĩ Thái làm như vậy là để phòng bọn họ chạy trốn, suy nghĩ dùng bọn họ tới uy hiếp mình. Nhưng là nếu trong tay hắn có bước cái này, tại sao cho tới bây giờ chưa từng dùng đến? Xem ra hắn quả thật rất kiêu ngạo như nàng dự đoán như vậy, chưa tới bước cuối cùng vẫn cực kỳ khinh thường dùng loại thủ đoạn này.

          Lúc này Xảo Oánh bỗng nhiên tiến tới bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Lúc ta tới, Trần Tĩnh muốn ta nói cho ngươi, nàng đã hiểu lý do ngươi muốn đưa nàng vào cung, mặc dù nàng không được vào cung, nhưng là nàng sẽ nghĩ biện pháp mang cha mẹ thân nhân ngươi rời khỏi rạp hát, để sau này ngươi không phải lo lắng!"

          Nghe vậy trong lòng A Hạnh buông lỏng một chút, Trần Tĩnh tỷ quả nhiên hiểu nàng. Trong lòng càng thêm cảm kích nàng.

          A Hạnh nhớ tới một chuyện khác, hỏi: "Xảo Oánh các ngươi có nghe tin tức ngoài thành không, chẳng hạn như tin tức Đường quốc cùng liên quân giao chiến, chẳng hạn như tin tức về phu quân ta, Thẩm Nguyên Phong." Nàng mong đợi nhìn Xảo Oánh.

          Xảo Oánh tiếc nuối lắc đầu: "Không có, mặc dù người Kim đã thôi không tàn sát thành, nhưng chưa mở cửa thành, chúng ta ở trong thành không thể nào có tin tức bên ngoài."

          A Hạnh nhẹ nhàng than thở một tiếng, trong lòng lại lo lắng.

          Cách ngày Ngự thư phòng

          Bố Nhĩ Thái mặc một bộ long bào màu vàng ngồi ngay ngắn ở sau bàn đọc sách. Trong tay cầm tin chiến sự mới vừa nhận được. Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi tới một ngọn nến bên cạnh chập chờn không ngừng, lóe lên ánh sáng chiếu vào mày rậm hơi chau lại của hắn.

          Nhìn tin tức tốt mong đợi đã lâu trong tay, không biết tại sao, tâm tình hắn bỗng nhiên trở nên rất phức tạp.

          Hắn buông tin chiến sự trong tay xuống, đứng lên, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, xuyên thấu qua chấn song khắc hoa nhìn một đêm trăng sáng trên trời. Thân hình cao lớn dưới ánh trăng trong trẻo thấm ra vô hạn trống trải.

          Mấy ngày này sống chung, hắn phát hiện nàng có cảm tình vô cùng sâu sắc với phu quân, nếu như nàng biết được tin tức này, sẽ có phản ứng như thế nào? Hắn có nên nói tin tức này cho nàng không? Nhưng nếu không khiến nàng từ bỏ ý định, nàng sẽ không thể yên tâm ở lại bên cạnh hắn, đây chính là một cơ hội tốt khiến nàng từ bỏ ý định a!

          Nhưng tại sao, rõ ràng chuyện đã sớm quyết định xong, hắn lại do dự không quyết như vậy?

          Hắn than nhẹ một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, Bố Nhĩ Thái ơi Bố Nhĩ Thái, ngươi tự xưng là hùng tâm tráng chí sát phạt quyết đoán, từ khi nào lại biến thành không quả quyết như vậy?

          Đối với A Hạnh, lúc mới bắt đầu hắn lấy tâm tính một người đàn ông tranh đoạt một người đàn bà xinh đẹp về. Nhưng sống chung cùng nàng càng lâu, vị trí của nàng ở trong lòng hắn dường như càng ngày càng nặng, thứ hắn muốn chiếm lấy từ trên người nàng cũng càng ngày càng nhiều.

          Làm một Hoàng đế có dã tâm, đây không phải là một chuyện tốt, nhưng làm một người đàn ông, dường như hắn đang hưởng thụ một loại cảm giác chưa từng có, loại cảm giác này khiến hắn cơm nước không màng, khiến hắn trằn trọc trở mình, khiến hắn lúc vui lúc buồn, lại khiến hắn như ăn mật.

          Đây là một loại cảm giác không cách nào dứt bỏ...

          Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có người báo; "Hoàng thượng, Lệ phi nương nương đến."

          Lệ phi? Bố Nhĩ Thái ngạc nhiên quay đầu, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy cửa ngự thư phòng bỗng nhiên mở ra, một bóng dáng ửng hồng mang gió hương nhào tới hắn, khuôn ngực đầy đặn dán thật chặt vào thân thể hắn, cánh tay ôm cổ hắn, ôm chặt hắn, sau đó đôi môi tươi mọng xông tới.

          Nữ nhân trong ngực nhiệt tình nháy mắt đã đốt lửa trên cơ thể Bố Nhĩ Thái, hắn đưa tay vào trong quần áo nàng ta vuốt ve ngực to lớn của nàng ta, sau đó dùng tay kéo mông của ả, ôm ả đến bên bàn đọc sách, hắn một mặt điên cuồng hôn nàng ta, một mặt đẩy đồ vật trên bàn sách một phát xuống đất, rồi  đặt nữ nhân này trên bàn sách, tháo bỏ chướng ngại trên người nữ nhân cùng với trên người mình, thân thể cường tráng mạnh mẽ ép thân thể của nữ nhân xuống

          Một trận gió thổi qua, ánh nến chập chờn mấy cái lặng lẽ tắt, trong không gian đen nhánh chỉ còn lại tiếng đàn ông nặng nề thở dốc, cùng tiếng nữ nhân rên rỉ tiêu hồn...

          Không lâu sau, Bố Nhĩ Thái ôm nữ nhân vào trong ngực, hỏi nhỏ: "Sao ái phi tới sớm vậy!"

          Nữ nhân trong ngực cười duyên một tiếng giọng nói truyền ra quyến rũ vô hạn: "Hoàng thượng, thần thiếp nhớ nhung Hoàng thượng, một ngày bằng một năm, vì vậy len lén tách khỏi đội ngũ của Hoàng hậu tỷ tỷ quất roi thúc ngựa chạy tới. Hoàng thượng đừng trách tội thần thiếp!"

          Lúc này mặt mũi Bố Nhĩ Thái đã khôi phục lạnh tanh như trước, nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: " Không đâu, trẫm đang nhớ ái phi."

          Nữ nhân mừng rỡ, ríu rít vâng một tiếng dựa vào gần sát trong ngực hắn, nhẹ nhàng hôn một cái trên ngực trần của hắn: "Thần thiếp biết, Hoàng thượng nhất định sẽ đau lòng cho thần thiếp."

          Bố Nhĩ Thái khẽ cười nhẹ một tiếng, cũng không có giống như trước, lại đè nàng ta xuống dưới người, ả ngẩng đầu nghi ngờ nhìn, lại thấy trên mặt hắn có chút tâm thần bất định, lông mày nữ nhân hơi nhăn, trong lòng lại có chút bất an.

          Ngày hôm sau, A Hạnh cùng Xảo Oánh đang bàn bạc trong nội điện Hinh Phương cung nên rời khỏi Hoàng cung như thế nào. Đã bàn bạc rất lâu, vẫn không nghĩ ra phương pháp, hôm nay một mình nàng chạy đi đã rất khó khăn, bây giờ lại thêm một Xảo Oánh không biết võ công, chạy trốn đã khó lại càng khó hơn.

          Trong lòng A Hạnh như đưa đám, nàng thở dài một hơi nói: "Chỉ có thể tiếp tục tìm cơ hội, hơn nữa sau khi Trần Tĩnh sắp xếp xong hết tất cả, nói không chừng sẽ vào trong cung cứu chúng ta!" Hơn nữa nói không chừng không bao lâu Thẩm Nguyên Phong cũng tới cứu nàng, nghĩ tới đây, trong lòng A Hạnh lại dấy lên hy vọng lần nữa.

          Hai người đang nói, chợt nghe phía bên ngoài có giọng nữ nhân quát mắng, đồng thời còn có người ríu rít khóc tỉ tê, nghe giống như là Thu Nguyệt.

          A Hạnh cùng Xảo Oánh liếc nhau một cái, xảy ra chuyện gì? Hai người đi nhanh lên đi ra ngoài.

          Ra ngoài điện, lại thấy dưới tàng cây hoa dương trong sân mấy người Kim mặc đồ nữ nhân đang đứng, dẫn đầu là một vị phong tư thướt tha, quần áo sang trọng hoa lệ, sắc mặt bất thiện. Mà Thu Nguyệt thì té ngồi trên mặt đất che mặt sưng đỏ khóc tỉ tê, Lục Oanh ở bên cạnh rụt cổ, mặt đầy biểu tình sợ hãi, mà đứng bên người các nàng là một người Kim to con ăn mặc như nữ nhân, có lẽ là nô tỳ của nữ nhân sang trọng hoa lệ kia.

          Lúc này nô tỳ kia hai tay chống nạnh, mặt đầy hung hãn, đang dùng tiếng Đường không lưu loát lớn tiếng la lối: "Thấy Lệ phi nương nương chẳng những không quỳ xuống, còn dám ngăn trở, các ngươi không muốn sống nữa sao?"

          Lệ phi? Chẳng lẽ hậu phi củaBố Nhĩ Thái đã đến cửa sao? A Hạnh giương mắt nhìn lên, lại thấy kia Lệ phi mặt mũi kiều diễm, vóc người dị thường quyến rũ hấp dẫn nhìn cực kỳ quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã gặp nàng ta ở nơi nào.

          Lệ phi còn chưa vào điện đã đánh cung nữ của nàng, là vội tới hạ mã uy nàng?

          Lửa giận trong lòng A Hạnh lập tức vọt lên. Đầu tiên là Bố Nhĩ Thái bắt nàng vào trong cung, sau đó lại dung túng nữ nhân của hắn tới khi dễ nàng, chẳng lẽ hắn thật coi nàng mềm yếu có thể chèn ép vậy sao?

          Lúc này, A Hạnh vọt tới trước mặt nô tỳ kia, giơ tay lên, đánh một bạt tai xuống.

          Nô tỳ kia nhìn nữ nhân người Đường trên đất sợ hãi uy phong của mình phát run khóc tỉ tê, đang cảm thấy thống khoái, lại hoa mắt một cái, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã nghe chát một cái, sau đó nửa bên mặt đau rát.

          Mụ ta bối rối, che mặt, ngây ngô kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú ẩn chứa sát khí trước mắt của nữ nhân, thật sự không dám tin tưởng tất cả phát sinh trước mặt, mụ là bà vú của Lệ phi, phi tần cấp thấp gặp mụ cũng phải cực kỳ cung kính, chỉ có mụ đánh người, chưa bao giờ có người đánh mụ, lập tức mụ cảm thấy khuất nhục, xấu hổ, quát to một tiếng muốn cùng nữ nhân trước mặt liều mạng.

          Vóc người nô tỳ mặc dù to con, nhưng lại không phải đối thủ của A Hạnh có nội công tu vi, A Hạnh thấy nàng còn dám ngang ngược, lửa giận sâu hơn, trên tay gia tăng lực, lại tát một cái quật mụ ta ngã trên đất.

          Lần này, không chỉ nô tỳ bối rối, ngay cả Lệ phi đứng một bên, Thu Nguyệt Lục Oanh ngồi dưới đất, cùng với Xảo Oánh sau lưng cũng bối rối.

          Bà vú chưa từng bị tội như vậy, lúc này "Oa" một tiếng, khóc kinh thiên động địa. Cung nữ sau lưng Lệ phi vội vàng đi tới đỡ mụ ta dậy. Nhưng không ai dám nhìn A Hạnh lâu một cái.

          Đại hán canh gác ngoài cửa thấy lớn chuyện rồi, vội vàng đi bẩm báo Hoàng đế.

          Lệ phi không nghĩ tới nữ nhân Đường quốc trước mắt lại dám ngay trước mặt nàng ta đánh người, mà Xảo Oánh các nàng là không nghĩ tới A Hạnh lại dũng mãnh như vậy!

          Gương mặt Lệ phi tức giận, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ A Hạnh, mắt hạnh trợn tròn, giận đến lời cũng nói không hết: "Ngươi... Ngươi tiện nhân này, ngươi lại dám... Dám đánh người của Bổn cung! Ngươi không muốn sống sao?"

          A Hạnh xoay người, một đôi mắt âm trầm nhìn ả ta: "Ngươi kêu ta cái gì, ngươi có gan lặp lại lần nữa!" Nàng từ từ ép tới gần nàng ta.

          Cung nữ sau lưng Lệ phi đều sợ A Hạnh, thấy nàng ép tới gần cũng không tự chủ được lui về phía sau, Lệ phi thấy bộ dạng này của nàng, nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi bà vú bị nàng tát một cái đánh bay, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, muốn quay đầu để cho người đi dạy dỗ A Hạnh, lại thấy sau lưng các cung nữ đã sớm bị sợ co lại thành một đống.

          Lệ phi không dám lại nói hai chữ kia ra khỏi miệng, chẳng qua là gân giọng kêu: "Người đâu, người đâu, bọn thị vệ đều chết ở chỗ nào!"

          Thị vệ Hinh Phương cung chung quanh đều là phụng mệnh bảo vệ và trông chừng A Hạnh, biết địa vị A Hạnh trong lòng Hoàng đế, nhưng lại không người nào biết nữ nhân trước mắt rốt cuộc là ai, nhưng nhìn dáng dấp cũng biết là phi tần Hoàng đế, hai bên đều không cách nào đắc tội, dứt khoát không dây vào việc vớ vẩn này, chỉ cần A Hạnh không bị thương là được. Lập tức thị vệ chung quanh nghe tiếng gọi cũng chỉ tụ tập ở cửa, cũng không tiến người lên.

          Sáng sớm trên đường đi Lệ phi nhận được tin tức, biết được Hoàng đế mới có hai mỹ nhân, sủng ái dị thường, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới Hoàng cung, không muốn để hai mỹ nhân mới tới phân nhỏ sủng ái của nàng ta. Hôm nay tới cũng là muốn ra oai phủ đầu với người mới, muốn cho nàng biết, ai mới là người Hoàng đế sủng ái nhất.

          Lại không nghĩ tới oai còn chưa ra, bên này mình đã thua một trận, ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ đến đến nữ nhân này là người lợi hại như vậy, lớn gan làm bậy như vậy!

          A Hạnh nhìn Lệ phi, mặt đẹp ẩn chứa sát khí, lạnh lùng nói: "Bổn phu nhân giúp ngươi dạy dỗ nô bộc, bổn phu nhân đánh mụ là muốn dạy mụ, lần sau muốn ngang ngược cũng phải xem nơi nào trước!" Nàng quay đầu lại, nhìn về phía bà vú trên đất, ánh mắt âm lãnh lạnh thấu xương khiến bà vú không kìm lòng được thu lại tiếng khóc, A Hạnh nhìn bà vú lạnh lùng nói: "Có nhiều chỗ không cho phép ngươi làm loạn!”

          Bà vú che khuôn mặt sưng đỏ bò dậy, run run rẩy rẩyđi tới sau lưng Lệ phi.

          Lệ phi giận đến cả người phát run, nàng ta có công lớn với Bố Nhĩ Thái, cho tới nay cũng nhận ân sủng sâu sắc, đến Hoàng hậu cũng phải nhường nàng ta ba phần, không ai dám ở trước mặt nàng ta có nửa điểm không tôn kính, chớ đừng nói chi là giống như A Hạnh động thủ như vậy! Mặc dù hai bàn tay A Hạnh đánh vào trên mặt bà vú, nhưng so với đánh vào trên mặt ả có cái gì khác nhau chớ!

          Từ nhỏ đến lớn, ả chưa bao giờ bị làm nhục như vậy! Ả tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho nàng!

          Lệ phi tức giận nhìn A Hạnh, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi có biết Bổn cung là ai không?"

          Nghe lời này, A Hạnh khẽ mỉm cười, cười nhàn nhã tự tại, kiêu căng như hoa cây dương đột nhiên nở ra.

          "Bổn phu nhân cũng không cần biết! Ngươi có nhận ra bổn phu nhân không?"

          Trên mặt Lệ phi cứng lại, lúc này, nàng mới phát hiện mình phạm vào một sai lầm lớn.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.